Nói xong, anh ta hạ giọng nói: “Không phải cô muốn súng sao, gần đây lại có người đến chỗ chúng tôi đổi súng, chúng tôi có thể đưa cho cô hai khẩu.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Anh Ngô, chuyện làm ăn của mấy anh đúng là càng ngày càng lớn đấy, súng ống cũng không hết.”

Ngô Đại Vĩ khiêm tốn: “Nào có, chủ yếu là vì thế giới bên ngoài đang hỗn loạn.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Lần trước đang nói về nhân sâm đúng không, ở chỗ tôi vẫn còn bảy cây, đưa cho anh hết.”

“Sao lại hạ giá vậy, không phải mười cây nhân sâm đổi hai khẩu súng sao?” Ngô Đại Vĩ nói: “Hơn nữa lần này chắc chắn sẽ không được, bởi vì người tới đều là người không trong ngành.”

Nguyễn Ngưng hiểu, chắc là súng trường.

Tầm bắn của thứ này rất xa, uy lực mạnh, nhưng lại không có đạn.

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Có súng lục không, tôi cũng muốn lấy súng lục.”

Ngô Đại Vĩ nghĩ: “Có súng lục, giá cả có thể dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó, nhưng mọi người đều không rành.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, dù có dựa theo giá cả lần trước thì cô vẫn có lời.

Chưa kể ngày nào nhân sâm cũng sẽ được làm mới, hôm nay cô còn lấy được số lượng gấp đôi, tương đương với việc giảm giá một nửa.

Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để định giá súng trường một cách hợp lý.

Cô không thể tiếp tục xuất ra nhân sâm nữa nên phải tìm thứ khác.

Hiện tại trong không gian có rất nhiều vật tư, thậm chí có một số thứ còn trở thành rắc rối.

Ví dụ như hạt tiêu, lúc ấy cô còn nghĩ cái này sẽ rất có giá ở thời cổ đại, bây giờ mỗi ngày đều sẽ sản sinh ra bốn bình mới, còn đang bám bụi trong không gian.

Ngoài ra còn có bốn hộp cơm tự sôi, thứ này khá tốt, nhưng chúng chiếm quá nhiều diện tích, hiện tại tổng cộng có hơn hai nghìn hộp, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Bên cạnh đó mỗi ngày còn có mười ký thịt lợn, mười ký thịt xông khói, mười hai ký thịt xông khói được làm mới, thực sự không còn chỗ nào để chứa.

So ra, mười ký gạo được làm mới mỗi ngày vẫn chiếm diện tích nhỏ hơn rất nhiều.

Khi đó, cô cũng mua ba túi bánh bao, một túi nặng hai cân, cũng có nghĩa một ngày sẽ nảy sinh thêm mười hai ký bánh bao.

Phần thưởng cho lần thăng cấp trước là thêm hai nghìn mét khối, Nguyễn Ngưng còn nghĩ không gian đủ dùng, tuy nhiên với số lượng làm mới gấp bốn lần, Nguyễn Ngưng cảm nhận được một sự tăng trưởng khủng bố đang diễn ra.

Nếu cứ tiếp tục như thế, thật sự sẽ không còn chỗ nào để chứa.

Đáng tiếc không tiện lấy đồ ăn ra, cho dù có lấy ra thì Ngô Đại Vĩ cũng không thể ăn được.

“Thế này đi, tôi sẽ chịu thiệt một chút.” Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt đau đớn: “Mấy anh có cần thuốc lá không?”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt, vui vẻ: “Cô có thuốc lá hả?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Mấy ngày nay, đám Ngô Đại Vĩ đều đang nghĩ cách để lấy được thuốc lá và rượu của doanh trại Nguyệt Sơn, nhưng vẫn không có ai chịu bán.

Bán thuốc lá và rượu trong ngày tận thế có dễ không?

Chắc chắn là bán rất chạy, mặc dù số lượng người mua không nhiều bằng đồ ăn nhưng chắc chắn là rất hào phóng.

Trong đó, rượu được ưa chuộng hơn cả, dù sao uống vào thời tiết lạnh sẽ ấm lòng hơn, hơn nữa còn có thể dùng làm thuốc khử trùng, là thứ ưa thích của những kẻ liều lĩnh.

Thuốc lá tuy không phổ biến bằng rượu nhưng vẫn được coi là hàng xa xỉ.

Nguyễn Ngưng cười nói: “Thuốc lá đi, chúng tôi dùng mười bao thuốc lá đổi với mọi người.”

Ngô Đại Vĩ lập tức hỏi: “Nhãn hiệu gì?”

Nguyễn Ngưng nghĩ: “Trước tận thế sẽ không dưới năm mươi nhân dân tệ một gói.”

Ngô Đại Vi trợn mắt: “Mười gói là quá ít, cô cũng biết những thứ này không thể bán cho người giàu, bán lẻ từng cái thì ít nhất phải hai mươi gói mới đủ.”

Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta đừng cò kè mặc cả nữa, chốt giá mười lăm bao đi, nếu không được thì tôi chỉ muốn một cái nhỏ thôi.”

Ngô Đại Vĩ do dự một lát, nếu có thể lấy được thuốc lá, bọn họ chắc chắn sẽ nắm giữ một phần khu chợ tự phát, còn có thể mở rộng thị trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play