Chu Tố Lan lập tức bắt một con gà ra.

Bởi vì thời gian trong không gian trôi qua quá nhanh, hai con gà nhỏ đã biến thành một con gà trống lớn và một con gà mái lớn, Nguyễn Ngưng đặt tay lên người bọn chúng, không ngờ lại có thể tạo ra hai con gà giống hệt nhau.

Vậy còn chờ gì nữa?

Vịt, thỏ, lợn trong không gian đều tăng gấp đôi.

“Có muốn thử với Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng không?” Chu Tố Lan hỏi.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, nhà cô nuôi hai con chó này làm thú cưng, nhưng nếu nuôi thêm hai con nữa thì cứ cảm thấy là lạ: “Quên đi, hai con chó này rất ngoan.”

Chu Tố Lan gật đầu: “Còn các tấm pin mặt trời trong không gian của mẹ thì sao, có thể sao chép lại không?”

Hệ thống lập tức nói: “Chỉ cần là các vật phẩm đã được đưa vào không gian lưu trữ thì đều không thể.”

Vì thế Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không được.”

Vậy thì trong ngôi nhà này không có nhiều thứ có thể sao chép được.

Nguyễn Ngưng thở dài, tiếc là vì bảo quản đồ của Trình Quý Lịch mà cô đã cất mọi thứ vào trong không gian, bao gồm cả súng trường và đạn, tiếc quá đi mất.

“Ta có thể đến trại tị nạn sờ súng của Trình Quý Lịch, sau đó ngươi có thể đưa cho ta hai khẩu súng không?” Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống.

Hệ thống nói: “Không thể, cần vật phẩm thuộc quyền sở hữu của ký chủ.”

Hiện tại thời hạn sử dụng của thẻ nhân đôi còn hơn hai mươi mốt tiếng, Nguyễn Ngưng không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Xem ra hôm nay phải ra ngoài tìm vài thứ rồi.

Trạm thứ nhất là chợ tự phát.

Khu chợ tự phát rất sôi động, quy mô được mở rộng liên tục, trước đây những người bán hàng buôn bán ở hành lang nhưng hiện tại trong phòng đã kín chỗ và chiếm tới hai tầng rưỡi.

Lâu rồi Nguyễn Ngưng chưa đi dạo nên cô quyết định đi lên lầu coi giá trước.

Lần trước cô đến, tầng tám cũng có người, nhưng không nhiều lắm, Nguyễn Ngưng phát hiện phần lớn mọi người đều đứng ở cửa văn phòng, bên trong càng đông đúc hơn, không có kẽ hở.

Nguyễn Ngưng không nhìn thấy bên trong bán cái gì, tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh trai à, ở đây bán đồ gì ngon vậy, sao lại có nhiều người như vậy?”

Ông anh kia nói: “Cô không biết sao? Ở đây bán đồ ăn đã hết hạn sử dụng, cũng không biết lấy đâu ra, bên trong có đủ loại đồ ăn vặt, còn có hai gói thịt bò khô đã hết hạn.”

Vừa nhắc đến bò khô, ông anh kia liền nuốt nước miếng.

Nguyễn Ngưng không có ngốc đến mức hỏi tại sao lại có nhiều người vây xem đồ ăn đã hết hạn sử dụng như vậy: “Hai gói thịt bò khô đó đã bán được chưa?”

Ông anh kia gãi đầu: “Chưa đâu, gần như mọi người chỉ lại đây nhìn cho đỡ thèm thôi, chứ không mua nổi. Nhưng tôi nghe nói có đồ uống rẻ tiền hết hạn, là nước ngọt, lập tức bán hết sạch.”

Nguyễn Ngưng giả bộ ngạc nhiên, nói vài câu vô nghĩa với ông anh này.

Sau đó tiếp tục đi vào trong.

Tầng tám bán rất nhiều thứ, Nguyễn Nhưng thấy trước mặt có một quầy bán quần áo cũ, ở đó có hai người đang chọn đồ.

Cô nghĩ một lát, học theo người khác trải một tấm thảm xuống đất, sau đó đốt lửa bên cạnh và đặt hai cân bánh quy nén xuống trước mặt mình.

Chẳng bao lâu đã có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại đây hỏi: “Cô bé, cô bán bánh quy nén hả?”

Nguyễn Ngưng nói: “Vâng, ông có gì để đổi không?”

Ông lão kia móc ra một cái vòng tay bằng vàng: “Cô có lấy cái này không?”

Hiện tại có rất nhiều người không chịu lấy đồ bằng vàng, dù sao cũng không thể ăn.

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi có lấy, nhưng giá cả không cao, ông muốn đổi thế nào?”

Ông lão kia nói: “Đây là món trang sức bằng vàng duy nhất của vợ tôi, nó nặng bốn mươi gram, tôi có thể dùng nó để đổi một ký bánh quy nén không?”

Lúc nói chuyện ông ta có hơi chột dạ.

Tuy cái vòng bằng vàng này đáng tiền nhưng bây giờ cũng không đáng ăn, ông ta vừa hỏi bảy tám cửa hàng, nhưng không có cửa hàng nào muốn vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play