So với động vật được nuôi trong sở thú, kích thước của động vật hoang dã lớn hơn rất nhiều, tuy đầu của những con sói này không lớn nhưng vòng eo thon, chân dài, thân hình cường tráng, có lẽ vì đói nên bộ lông không được bóng mượt lắm, tuy vậy nó lại có màu trắng rất đẹp.
Trong đó còn có một con sói con.
Một lúc sau, con sói nhỏ có vẻ tò mò, xông thẳng về phía Nguyễn Ngưng.
Trong lúc con sói nhỏ kia chuẩn bị rời khỏi đàn, một con ở đằng kia, có lẽ là sói mẹ, đã cảnh báo và gọi sói quay lại.
Nguyễn Ngưng ngừng thở.
Sau đó, tám con sói rời đi.
Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn sang bên đó nữa, nhanh chóng lấy xe trượt tuyết ra và rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Cô cũng không dám một mình chạy đến nơi xa như vậy nữa.
Ai mà ngờ được ở đây lại có sói Bắc Cực chứ?
Mãi đến khi trở lại một nơi gần thành phố hơn, Nguyễn Ngưng mới dừng xe máy lại rồi nhanh chóng lên xe để khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Bị trì hoãn thêm nửa giờ, lúc cô về đến nhà thì trời cũng đã gần tối.
Nguyễn Ngưng đang miệt mài đi vào trong, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Văn Mai.
“Cô Nguyễn, sao bây giờ cô mới về?”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, thấy hai người Văn Mai và Triệu Na Na, cùng Triệu Tiểu Bảo đi theo ở đằng sau.
Triệu Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn cô, đứa bé bốn tuổi vẫn đang ôm một bó củi khô nhỏ.
Nguyễn Ngưng nói: “Hôm nay có chút việc nên về trễ, buổi tối bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào trong thôi.”
Văn Mai gật đầu liên tục, bốn người cùng đi vào bên trong tòa nhà.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Văn Mai, cô dẫn Tiểu Bảo vào trong trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Na Na.”
Văn Mai ừ một tiếng, dẫn Triệu Tiểu Bảo vào trong nhà.
Nguyễn Ngưng thấy cô ta đóng cửa lại, nhưng vẫn hạ giọng xuống: “Triệu Na Na, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Gần đây Triệu Na Na suốt ngày bận rộn ở bên ngoài, không còn giống thiếu nữ mười tám tuổi nữa nhưng trông tinh thần cô ta rất tốt.
“Cô Nguyễn, nếu cô cần gì thì cứ hỏi.”
Nguyễn Ngưng nói: “Cô có biết nếu Sở Định Phong rời khỏi biệt thự thì sẽ đi đâu không?”
Triệu Na Na ngây người.
Nguyễn Ngưng: “Ngày hôm đó chúng tôi trùng hợp cứu được cô, có phải trong lòng cô có hơi nghi ngờ đúng không? Thật ra vì tôi muốn đối phó với Sở Định Phong nên mới cố ý đến gặp cô.”
Triệu Na Na tỉnh ngộ: “Thì ra là thế.”
Nguyễn Ngưng: “Xin lỗi, trước đó là tôi đã lừa cô.”
Triệu Na Na lắc đầu: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, hơn nữa nếu cô đã muốn đối phó với Sở Định Phong thì chứng minh chúng ta có cùng mục tiêu.”
“Nhưng tôi cũng không biết anh ta sẽ đi đâu.”
Triệu Na Na nói: “Ngoài khu biệt thự, nơi duy nhất tôi và anh ta ở là nhà riêng của tôi.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên.
Đúng vậy, có khi nào Sở Định Phong quay lại tòa nhà an toàn của mình không?
Bây giờ chắc chắn vết thương của hắn đã lành, hơn nữa không chừng còn tìm được một cô vợ mới, không biết có thể giết được hắn không?
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Triệu Na Na do dự nói: “Còn một chuyện nữa nhưng cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, không biết có đúng hay không.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
“Phương diện kia của anh ta có hơi kỳ lạ.” Triệu Na Na nói: “Hình như hắn rất muốn tôi mang thai, còn tìm phụ nữ ở khắp nơi, tôi có cảm giác trên người anh ta có bí mật gì đó.”
“Cô phải cẩn thận anh ta, tôi nghi anh ta có dị năng.”
“Trước đây tôi thường hay lên mạng đọc tiểu thuyết, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Năng lực khác thường trong tận thế.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt, lập tức nói: “Tôi sẽ cẩn thận, cô yên tâm.”
Triệu Na Na thở phào nhẹ nhõm, sau đó căng thẳng nói: “Cô Nguyễn, thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp. Tôi biết cô có một người bạn hiện tại đang ở trong đội tuần tra của trại tị nạn, cô có thể giới thiệu người bạn đó với tôi được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT