Nguyễn Thứ Phong không có hứng thú với hai con chó nhỏ, ông ấy quay đầu nói với Nguyễn Ngưng: “Hôm nay là mùng một tết, tuy ở đây chúng ta không có người thân nhưng vẫn còn bạn bè.”
“Hay con đưa một ít đồ qua cho hai anh em Trình Quý Khoan đi, coi như bày tỏ một phần tấm lòng của chúng ta.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Được, lát nữa con sẽ đi.”
Nếu đã đến trại tị nạn, tất nhiên phải đi thăm tất cả mọi người.
Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch hiểu cô hơn, vì vậy Nguyễn Ngưng đưa cho hai người họ một ít thịt khô, hai miếng sô cô la và một ít kẹo.
Bên chỗ Vương Linh Hạ thì đưa nhiều quá sẽ không tốt nên cô chỉ đưa cho hai đứa nhỏ ba bộ sách ôn tập, thêm hai cây bút và mỗi đứa hai thanh kẹo.
Chỗ Tôn Vĩnh Siêu đương nhiên là bánh quy nén.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyễn Ngưng thông báo một tiếng với cha mẹ rồi xuất phát đi về phía trại tị nạn.
Hôm qua là Tết Nguyên Đán, trại tị nạn đã cố gắng hết sức để tạo bầu không khí, không biết sở chỉ huy từ đâu tìm được giấy đỏ còn nhờ thợ cắt thành hoa rồi dán lên tường.
Ngoài ra, trại tị nạn còn lấy đồ hộp, cá muối ra, sau đó lại nấu thêm cháo đặc để mọi người có một bữa ăn thịnh soạn.
Trong bữa ăn này, các nạn nhân trong trại không ngừng rơi nước mắt, sau đó Tôn Vĩnh Siêu yêu cầu quân sĩ xếp thành hàng rồi hát những bài hát quân sự cho mọi người nghe, làm không khí nóng hơn.
Nhìn chung, đêm qua mọi người đều có một đêm giao thừa tương đối vui vẻ.
Khi Nguyễn Ngưng đến, trong trại rất yên tĩnh, đêm qua rất nhiều người đã trút hết tâm sự trong lòng nên bây giờ vẫn còn đang ngủ ngon lành.
Cô bước nhẹ đến cửa phòng y tế, thấy bác sĩ Chu đang lật sổ.
Nguyễn Ngưng đi vào trong, vừa cười vừa nói: “Dì Chu, chúc năm mới vui vẻ.”
Trong mắt bác sĩ Chu hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn cẩn thận hạ giọng nói: “Sao cô lại tới đây sớm như vậy?”
Nguyễn Ngưng lấy quà Tết ra cho bọn họ: “Trong đó có bốn viên kẹo, tôi đổi được ở chợ nhỏ nên đưa đến cho Tiểu Việt và Tiểu Ngạn ăn.”
“Quý giá quá.” Bác sĩ Chu nhíu mày: “Tôi cũng biết khu chợ kia, nghe nói nửa cân bánh quy nén mới đổi được một muỗng đường nhỏ.”
Nguyễn Ngưng cũng không biết bọn họ buôn bán thế nào, nhưng đó thực sự là cái giá phải trả trong tận thế.
Đặc biệt trong dịp Tết vừa qua, những gia đình may mắn giữ được con cũng cố gắng nghĩ cách để làm ngọt miệng con mình.
Nguyễn Ngưng nói: “Tết Nguyên Đán mỗi năm chỉ có một lần, tôi chỉ muốn mấy đứa bé vui vẻ một chút.”
Bác sĩ Chu thấy bên trong còn có cả sách ôn tập, bà ấy dở khóc dở cười: “Cô đúng là khiến bọn chúng vui vẻ.”
Nguyễn Ngưng cười khúc khích: “Quý Lịch đâu rồi, cậu ấy còn chưa đi làm sao?”
Bác sĩ Chu nói: “Chắc vẫn đang ngủ, hôm qua mấy đứa nó chơi đến tối khuya.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tôi đi gọi cậu ấy dậy.”
Nguyễn Ngưng đã từng tới chỗ Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch sống một lần, cô dựa theo trí nhớ tìm được chỗ kia, sau đó gõ cửa.
Chẳng bao lâu bên trong đã có người hỏi: “Ai vậy?”
Nguyễn Ngưng nhận ra giọng nói của Trình Quý Khoan: “Là tôi, tôi tới chúc tết hai người.”
Không ngờ Trình Quý Khoan nhanh chóng mở cửa, còn ăn mặc rất chỉnh tề.
Nguyễn Ngưng có hơi bất ngờ: “Anh không ngủ hả?”
Trình Quý Khoan không để Nguyễn Ngưng vào nhà, ngược lại còn đóng cửa: “Quý Lịch còn đang ngủ, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “À.”
Hai người đi xa một chút, Trình Quý Khoan dẫn cô vào một văn phòng rồi nói với người bên trong: “Tiểu Lý, cậu ra ngoài một lát được không?”
Thanh niên gọi là Tiểu Lý kia trông rất trẻ, chắc cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Sau khi cậu ta đi ra ngoài, Trình Quý Khoan mới nói: “Đây là tân binh mới đến của đội hộ vệ, cha mẹ cậu ta đều đã qua đời.”
Nguyễn Ngưng ồ một tiếng: “Có chuyện gì mà thần bí thế?”
Trình Quý Khoan nói: “Sắp tới tôi phải ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Trời lạnh thế này mà vẫn phải ra ngoài làm nhiệm vụ?” Nguyễn Ngưng cảm thấy kỳ lạ, cô đoán chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT