Sở Định Phong quay đầu nhìn phòng bếp, bịt miệng Triệu Tiểu Bảo, cảnh cáo: “Không được khóc nữa, biết chưa?”
Triệu Tiểu Bảo bật khóc, ánh mắt của thằng bé hướng thẳng về phía nhà bếp, khi thấy chị gái mình xuất hiện, thằng bé vô thức cầu cứu.
Thấy thằng bé càng lúc càng la to hơn, Sở Định Phong chửi thầm trong lòng.
Bởi vì quá tập trung vào Triệu Tiểu Bảo nên hắn không nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Na Na, cũng không biết người phụ nữ phía sau đang lôi con dao làm bếp dùng toàn lực chém vào tay trái của mình.
Dựa theo sức lực của Triệu Na Na, lẽ ra cô ta không thể chặt đứt xương mới đúng.
Nhưng cô ta lại thật sự chém đứt.
Cô ta chặt gần hết toàn bộ bàn tay trái của hắn, kể cả xương, nửa còn lại được nối vào xương và treo bấp bênh trên cánh tay trái.
Hình ảnh này có hơi khủng bố và dọa người.
Sở Định Phong đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tiếng hét của hắn kinh động toàn bộ khu biệt thự.
Mặt mày Triệu Na Na tái nhợt, cô ta vội vàng bế Triệu Tiểu Bảo lên, nhặt mũ, khăn quàng cổ, găng tay các loại, cuộn hai chiếc chăn bông trên ghế sô pha lại quấn quanh người Triệu Tiểu Bảo.
Vu Lệ hoảng hốt lo sợ chạy ra khỏi phòng, hai người phụ nữ đối mặt với nhau.
Thấy Sở Định Phong nằm trong vũng máu, Vu Lệ nghẹn ngào hét lên.
Triệu Na Na quát lớn: “Đừng la nữa, tự cô cẩn thận với anh ta đi.”
Nói xong, cô ta bỏ chạy đi ra ngoài.
Vu Lệ vẫn còn ngơ ngác, cô ta dừng lại vài giây, sau đó chạy tới, dùng chiếc chăn bông còn lại đè lên vết thương của Sở Định Phong.
Bàn tay kia đã đứt lìa, nằm ở trên đất.
Lúc này, Sở Định Phong mới tỉnh táo lại, chẳng thèm quan tâm sẽ làm lộ bí mật, vội vàng lấy một đống thuốc cầm máu ở trong không gian ra: “Bôi thuốc nhanh lên!”
Vu Lệ không có thời gian để nghĩ tới chuyện những thứ này lấy ở đâu ra, hai tay run rẩy mở gói thuốc bột ra, sau đó đổ lên miệng vết thương của Sở Định Phong.
Bên ngoài nhà, Triệu Na Na đã chạy đến căn biệt thự nơi cô ta giấu đồ.
Kể từ sau lần được một cô gái xa lạ tặng bánh quy nén, Triệu Na Na đã nảy ra ý tưởng mỗi ngày để dành một ít bánh quy nén cho riêng mình và giấu chúng trong căn biệt thự này.
Hiện tại gió bên ngoài lạnh như dao cắt, Triệu Na Na cầm ba lô lên, do dự không biết có nên xuống núi hay không.
Cô ta nhìn em trai của mình, thấy nước mắt trên mặt thằng bé đã đóng băng, run lẩy bẩy ở trong chăn.
Nước mắt Triệu Na Na rơi xuống, cô ta vội vàng lau sạch chúng: “Triệu Tiểu Bảo, không được khóc nữa, có hiểu không?”
Triệu Tiểu Bảo gật đầu.
Triệu Na Na lau sạch băng cho thằng bé.
Nếu còn ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị chết cóng. Triệu Na Na đặt Triệu Tiểu Bảo xuống đất, sau đó buộc hai chiếc chăn lên người hai người.
Cô ta nghĩ một lát, sau đó nói với Triệu Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây, những ngày sắp tới sẽ càng khó khăn hơn, em có chịu đựng được khổ không?”
Triệu Tiểu Bảo nói: “Chị, em chịu được.”
Triệu Na Na gật đầu, ôm thằng bé xuống núi.
Hai người, một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
==
Tầng mười tám.
Nghe hệ thống tự thuật xong, Nguyễn Ngưng chỉ biết chết lặng: “Tại sao Triệu Na Na có thể chặt đứt tay hắn, bởi vì cô ta là nữ chính sao?”
“Cũng có thể là vì nguyên nhân này nên khí vận của Triệu Na Na khá mạnh.” Hệ thống nhỏ giọng nói: “Nhưng lý do chủ yếu là vì hắn là nam chính, lại vi phạm quy luật chung của tất cả các vị diện.”
Nguyễn Ngưng tò mò trong lòng: “Quy luật chung gì?”
“Nhân vật chính tuyệt đối không được xâm phạm trẻ vị thành niên.” Hệ thống trả lời: “Nếu nghiêm trọng hắn có thể sẽ bị thiêu thành tro bụi.”
“Chậc chậc.”
Việc Sở Định Phong không ưa Triệu Tiểu Bảo không phải chuyện một sớm một chiều, nếu hôm nay việc này không bộc phát thì ngày mai cũng sẽ xảy ra.
Lúc này, Nguyễn Thứ Phong bị Nguyễn Ngưng đánh thức lên tiếng hỏi: “Con ngồi trên giường làm gì, không lạnh hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT