Nói cách khác, việc ngăn cản kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của Sở Định Phong đã thành công một nửa, chỉ cần ông trời không giúp đỡ anh ta.

Ngày nào Nguyễn Ngưng cũng đều vui vẻ rạng rỡ.

Ngoài việc ban ngày ra ngoài kiếm củi cùng anh em nhà hàng xóm ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của Nguyễn Ngưng chính là tích trữ băng.

Dù sao thì cô thu thập một nghìn tấn nước chính là để chuẩn bị cho việc này.

Bây giờ tích trữ băng cũng đơn giản, đặt nhiều thùng chứa khác nhau ở ban công và trong phòng, sau đó lấy nước đã được đặt ở trong không gian ra, nước sẽ đông cứng thành băng ngay khi nó vừa chảy.

Làm vậy sẽ có càng nhiều đá có thể sử dụng hơn.

Việc này lại càng đơn giản hơn, bây giờ mỗi ngày cô có thể làm mới thêm được bảy mươi tám chai nước khoáng, trong đó để bốn mươi chai nước ra ngoài cho nó đóng băng, sau đó lại bỏ vào trong không gian.

Trong ngày ngắn ngủi, hơn nữa chỉ dành ra chút thời gian để tích trữ đá, nhưng cô đã tích được hai trăm tấn.

Những ngày còn lại, cô cũng có thể tích trữ hết tám trăm tấn nước còn lại.

Tranh thủ, Nguyễn Ngưng vẫn đi đến chợ nhỏ kia một chuyến.

Lần trước cô dùng quần áo để kiếm tiền, không chỉ đổi được bảy trăm rưỡi ký bánh quy nén, còn kiếm được một khẩu súng, hai con chó con.

Bây giờ Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng đã là thú cưng mà Chu Tố Lan yêu thích nhất, nhiệt độ ở trong phòng khách tương đối cao, nên Chu Tố Lan vẫn sẽ cho hai bọn chúng ra ngoài để vun đắp tình cảm.

Kỳ lạ là lần này cửa hàng Ngô Ký kia không ở đây.

Lúc Nguyễn Ngưng đang định ra về thì một người gầy gò cao khoảng một mét bảy mươi hai đột nhiên nhảy về phía chỗ cô.

Trên mặt người này lấm lem dơ bẩn, nở nụ cười nịnh nọt: “Xin chào, cô là ân nhân cứu mạng của anh Ngô sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Chưa đến mức có thể nói là ân nhân cứu mạng.”

“Vậy là đúng rồi.” Người kia vui mừng nói: “ n nhân, chúng ta qua phòng bên cạnh để bàn chuyện cụ thể đi.”

Nguyễn Ngưng đoán người này là đàn em của Ngô Đại Vĩ, nhưng vẫn không hề mất cảnh giác, đã sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào.

Sau khi vào trong phòng, người kia liền nói: “ n nhân, cảm ơn cô rất nhiều khi đã giới thiệu cho anh Ngô một mối làm ăn lớn, bây giờ ông ta đã không còn ở đây nữa, mà chuyển tới phụ trách tại doanh trại Nguyệt Sơn.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Hóa ra là như thế, vậy sau này ở đây đều do anh phụ trách?”

“Không sai, cũng là nhờ phúc của ân nhân.” Người đó tự giới thiệu: “Tôi tên là Lý Vận Sơn, anh Ngô đã ba lần nhắc nhở nói chỉ cần gặp được cô, thì nhất định phải liên lạc với ông ta, hơn nữa hẹn thời gian tốt để gặp mặt, ông ta muốn cảm ơn cô.”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Cảm ơn cái gì, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Lý Vận Sơn nói: “Sao lại không cảm ơn được chứ? n nhân cô xem cô muốn gì, chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi nghĩ hết cách cũng lấy về cho cô.”

Nguyễn Ngưng nghĩ một chút: “Tôi vẫn nên gặp anh Ngô để nói chuyện, khi nào ông ta có thời gian vậy?”

Lý Vận Sơn không tìm được mối làm ăn lớn, trong lòng cảm thấy tiếc nuối: “Cô muốn gặp thì tất nhiên lúc nào ông ta cũng có thời gian, ông ta nói nếu cô có thể tìm được đồ mà người có tiền thích, cái giá ông ta đưa ra bảo đảm cô sẽ hài lòng.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy ngày mai đi, ba giờ chiều mai sẽ gặp nhau ở đây.”

Sau khi hai người hẹn xong, Lý Vận Sơn lại tiếp tục nịnh nọt, bảo Nguyễn Ngưng sau này có việc gì cũng có thể tìm anh ta.

Nguyễn Ngưng cười cười.

Trên đường quay về nhà, Nguyễn Ngưng vẫn luôn chìm trong suy nghĩ xem người có tiền cần cái gì.

Bọn họ tạm thời không thiếu đồ ăn, bởi vì trước kia khả năng biết và chuẩn bị sẵn cho tai họa của bọn họ tốt hơn người bình thường, cũng có rất nhiều rất nhiều tiền để tích trữ hàng.

Nhưng có lẽ họ cũng thiếu thức ăn tươi sống, chẳng hạn như rau hoặc trái cây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play