Vẻ mặt Nguyễn Thứ Phong đầy vẻ đắc ý, nói: “Con gái bà được kế thừa hoàn mỹ kỹ năng làm ăn của tôi, dù ưng chó con rồi cũng không chịu, cố trì hoãn cho đến khi đối phương xuất ra con át chủ bài.”

Chu Tố Lan: “Đó không phải là được di truyền từ tôi sao, tôi mới là người điều hành siêu thị.”

Nguyễn Thứ Phong nịnh nọt cười một cái: “Là được di truyền từ hai chúng ta, hai chúng ta đều có công lao.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Đúng đúng đúng, đều là công lao của hai người ạ.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng đi sang nhà bên cạnh để Trình Quý Lịch xem khẩu súng mà mình đã đổi được trước, rồi lại nhờ Trình Quý Khoan giúp đỡ xem xét các chi tiết, cuối cùng xác nhận là có thể sử dụng đạn phổ thông.

Điều này khiến cho Nguyễn Ngưng rất vui vẻ, thêm một khẩu súng sẽ tăng thêm một lớp phòng hộ, Chu Tố Lan cũng có không gian, có thể cất ở chỗ của mẹ để đảm bảo an toàn.

Sau khi ba người cùng ra ngoài, Nguyễn Ngưng tìm một cái cớ để tách ra rồi sau đó mang giày trượt vào.

Hôm nay cô dự định đi dạo loanh quanh ở khu biệt thự đó.

Khoảng cách từ đây đến bên đó hơi xa, mặc dù Nguyễn Ngưng đã trang bị đầy đủ, nhưng trên đường đi vẫn cảm thấy hơi quá sức.

Chủ yếu là do gió ở bên ngoài vừa lạnh vừa mạnh.

Xung quanh không có người, Nguyễn Ngưng lấy một cái xe ở trong không gian ra, trốn vào bên trong uống trà gừng nóng, rồi khoác thêm cho mình một chiếc áo ấm mới.

Ăn một miếng socola để bổ sung thêm năng lượng, sau đó Nguyễn Ngưng mới tiếp tục xuất phát.

Sau khi đến sườn đồi gần khu biệt thự, Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Hệ thống, ngươi xác định xem bây giờ Sở Định Phong có ở nhà không?”

“Anh ta ra ngoài rồi.” Hệ thống đáp: “Triệu Na Na đang chặt gỗ ở trên núi.”

Nhiệt độ thấp như vậy, hầu như tất cả cây cối đều không sống được, Triệu Na Na ở nơi có địa thế tốt, lựa chọn chặt cây là chủ yếu.”

Nghĩ đến lúc này Sở Định Phong đang ra ngoài tìm phụ nữ, Nguyễn Ngưng tặc lưỡi một cái, cất giày trượt băng vào trong không gian, lấy ra một cái rìu, sau đó đi về phía Triệu Na Na.

Rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng chặt cây bịch bịch bịch.

Nguyễn Ngưng biết là Triệu Na Na, cô nhìn cái cây chết khô ở bên cạnh, cố tình dùng rìu chặt cây.

Âm thanh của Triệu Na Na ở bên kia lập tức dừng lại.

Nguyễn Ngưng vẫn tiếp tục chặt cây, hệ thống nhắc nhở: “Triệu Na Na đã phát hiện sự tồn tại của ký chủ, cô ta cảm thấy sợ hãi, muốn im lặng trốn đi.”

Nguyễn Ngưng lập tức lớn tiếng nói: “Bên kia có người phải không, sao lại có tiếng động vậy?”

Triệu Na Na nghe thấy giọng nói là của một cô gái, hơi thả lỏng một chút, nhưng rồi nhanh chóng nghĩ đến khả năng đối phương có thể có nhiều hơn một người, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Cô ta quyết định đi đường vòng để rời khỏi nơi này.

Nhưng Nguyễn Ngưng đã bước những bước chân nhẹ nhàng đi về phía của Triệu Na Na, bở vì hành động của Triệu Na Na đã bị hạn chế khi kéo những cành cây khô, Nguyễn Ngưng thành công đuổi kịp cô ta.

Cô giả vờ ngạc nhiên: “Không ngờ lại có người ở đây, cô cũng chặt cây ở đây à?”

Triệu Na Na nhìn thấy Nguyễn Ngưng thì đã sợ hãi đến mức run cầm cập, sau khi nhìn rõ đối phương chỉ có một mình, cô ta mím môi nói: “Cô rời khỏi đây đi, ở đây không phải là nơi tốt lành gì đâu.”

Nguyễn Ngưng biết ý của cô ta đang chỉ Sở Định Phong thích đi tìm phụ nữ.

Nguyễn Ngưng giả vờ không hiểu, nói: “Ở đây có nhiều cây như vậy, sao lại không phải là nơi tốt chứ? Không phải là cô muốn chặt một mình đó chứ, dù vậy cô cũng không chặt hết đâu.”

Nguyễn Ngưng tỏ vẻ phiền não: “Có điều nơi đây cách nhà của tôi xa quá, chặt cây rồi cũng khó mà mang về nhà được.”

Đã rất lâu rồi Triệu Na Na không được gặp người sống, nhất là cô gái đi ra ngoài một thân một mình, đôi mắt của cô ta vừa cảnh giác lại vừa khao khát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play