Bằng cách này, khu dân cư của họ có thêm tám chiếc thuyền.
Những người ở tòa nhà số Bốn có thể dùng vàng để chuộc lại đồ ăn, nhưng những người khác thì không, vì vậy cô đã bán được một nửa vật tư trong vòng hai mươi phút.
Nguyễn Ngưng quyết định đóng cửa hàng, lúc này trên thuyền của cô có rất nhiều trang sức, một ít thuốc lá và rượu vang nổi tiếng.
Sau đó, bọn họ kéo tù nhân kia quay lại tầng mười tám.
Ném người đó trong hành lang, Nguyễn Ngưng về nhà tắm rửa một cái rồi mới đi ra thay ca cho Trình Quý Khoan, để anh về nhà sửa soạn lại.
Người này trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không biết là vì sợ hãi hay vì bị lạnh mà cả người anh ta run rẩy.
Da anh ta ngăm đen, khỏe mạnh, nhưng không phải là loại khỏe mạnh ở trong phòng tập thể hình mà vì vóc người của anh ta vốn đã cao to sẵn.
Đợi Trình Quý Khoan đi ra, Nguyễn Ngưng dời cái ghế ra xa, rồi mới ngồi xuống.
Trình Quý Khoan đeo khẩu trang đứng trước mặt người nọ, nhíu mày hỏi: “Anh tên gì, trước đây làm nghề gì?”
Người nọ nói: “Tôi tên Triệu Thành Vũ.”
“Làm nghề gì?”
Triệu Thành Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Không làm gì cả, ở đâu có việc thì tôi làm ở đó.”
Trình Quý Khoan chĩa súng vào ót anh ta: “Bây giờ thì sao?”
Triệu Thành Vũ vội vàng nói: “Trước đây tôi có làm một vài việc phạm pháp, sau khi ra khỏi tù, đại ca để tôi đến làm bảo vệ ở công trường.”
Trình Quý Khoan: “Hang ổ của mấy người ở đâu?”
Triệu Thành Vũ nhanh chóng trả lời: “Hiện tại, chúng tôi đang ở trang trại chăn nuôi Viễn Sơn.”
Nguyễn Ngưng không biết đây là nơi nào nên quay sang nhìn Trình Quý Khoan.
Trình Quý Khoan giải thích: “Cách chỗ chúng ta khoảng nửa tiếng lái xe.”
Nguyễn Ngưng lại nhìn về phía Triệu Thành Vũ: “Nơi đó có bị ngập không?”
Triệu Thành Vũ nói: “Chưa đâu, nó nằm trên núi mà. Nhưng đại ca của chúng tôi nói mưa lâu sẽ không an toàn nên bất cứ lúc nào chúng tôi cũng phải sẵn sàng di chuyển sang chỗ khác.”
Nguyễn Ngưng: “Trang trại đó nuôi cái gì?”
Triệu Thành Vũ nói: “Bởi vì Siêu bão Mặt Trời nên mọi người đều tranh giành thức ăn, ông chủ ở đó cũng nhân cơ hội mà bán gần hết mọi thứ trong trang trại. Lúc chúng tôi tới chỉ còn lại khoảng ba mươi con dê, hơn hai mươi con bò, bây giờ cũng chỉ còn hơn mười con dê và khá nhiều bò.”
Nguyễn Ngưng: “Nhóm của mấy anh cũng không thiếu thức ăn, tại sao lại muốn xuống núi cướp bóc?”
Triệu Thành Vũ nói: “Người đẹp, nếu ngày nào cô cũng phải ăn thịt, chắc chắn cô cũng không chịu nổi đâu! Hơn nữa, lỡ ăn hết đồ ăn thì sao, đại ca nói trước hết phải nuôi một ít bò với ít dê đã, vì thế chúng tôi mới phải đi kiếm thứ khác để ăn.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Làm thế nào mà mấy người có được nhiều thuyền như vậy?”
Triệu Thành Vũ: “Ý cô là bốn chiếc thuyền cao su kia ư? Là vì đại ca của chúng tôi rất thích câu cá, cứ cách ba đến năm ngày là phải đi đập chứa nước một lần, đó là công cụ câu cá của anh ấy.”
Nguyễn Ngưng: “Còn thuyền tự chế thì sao, là ai làm?”
“Lúc chạy trốn chúng tôi có dẫn theo bảy công nhân xây dựng nên việc này cũng khá đơn giản.”
Nguyễn Ngưng không tiếp tục đặt câu hỏi, cô để cho Trình Quý Khoan hỏi: “Bên phía trang trại của anh còn bao nhiêu người?”
Triệu Thành Vũ suy nghĩ một lúc mới nói: “Khoảng bốn đến năm người.”
Trình Quý Khoan dời súng ra khỏi thái dương của anh ta, di chuyển đến đùi: “Anh nghĩ tôi không dám bắn sao?”
“Sao có thể chứ!” Triệu Thành Vũ sợ hãi: “Cả đám chúng tôi chết gần hết rồi, những gì tôi nói đều là sự thật, số lượng người còn lại không nhiều lắm! Chỉ có sáu người, trong đó có một người là đại ca của chúng tôi, còn một người thì bị thương trong lúc đi cướp ở khu dân cư khác, coi như là kẻ vô dụng.”
Nguyễn Ngưng: “Không còn người nào khác?”
Vẻ mặt Triệu Thành Vũ lảng tránh: “Công nhân ở trang trại đã bỏ trốn từ lâu, Siêu bão Mặt Trời làm bọn họ sợ tới mức không dám đến làm. Lúc chúng tôi tới chỉ còn mỗi ông chủ, gia đình ông ấy và một thợ giết mổ ở đó, nên đại ca của chúng tôi đã...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT