Sở Thời Dã chưa bước đến gần nhà đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Cửa nhà hắn một lần nữa bị phá tung, cái then cửa vừa được sửa cũng đã bị hỏng. Bên trong nhà hoàn toàn yên ắng. Bước chân Sở Thời Dã trở nên gấp gáp hơn ―― và ngay lúc đó, hắn va phải một gã đàn ông có vết sẹo trên mặt.
Gã mặt sẹo lao ra từ trong nhà với dáng vẻ hoảng loạn, mặt mày thất thần như thể phía sau đang có con thú dữ đuổi theo. Quá vội vã, gã vấp phải một tảng đá rồi ngã nhào xuống đất.
Sở Thời Dã không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng theo phản xạ, hắn giơ tay túm lấy gã mặt sẹo.
Gã may mắn giữ được thăng bằng, không ngã nhào xuống đất. Ngay lập tức, gã quay đầu lại, mặt tái xanh, lắp bắp hét vào trong nhà: “Sở Thời Dã! Đồ khốn kiếp! Tao nguyền rủa cả tổ tông nhà mày!!”
Nói xong, gã vội quay qua nhìn Sở Thời Dã trước mặt, lí nhí buông một câu “Cảm ơn” rồi lập tức co chân bỏ chạy.
Sở Thời Dã: “.....?”