Sở Thời Dã cởi áo khoác, vắt tạm lên cánh tay.
Hắn rời nhà từ khi trời còn chưa sáng, giờ trở về với vẻ mệt mỏi rã rời, áo khoác vẫn còn vết bùn và máu chưa kịp khô, bị hắn tùy ý vắt qua tay, lủng lẳng trong không trung.
Đôi ủng lấm lem bùn đất của Sở Thời Dã đã để lại dấu chân trên nền đất từ khi còn chưa bước tới cửa.
Lúc sáng, hắn đã cẩn thận khóa cửa khi đi ra ngoài nhưng giờ đây cánh cửa lại mở toang.
Trong phòng, chẳng có ai. Chăn đệm trên giường rối tung, vẫn giữ nguyên như lúc hắn rời đi.
Sở Thời Dã đứng sững ở cửa.
Tô Lan đã đi rồi sao?
... Không đúng. Cơ thể anh vẫn còn rất yếu, với tình trạng đó không thể đi xa được.
Hơn nữa, Tô Lan không phải người rời đi mà không lời từ biệt.
Sở Thời Dã ngẫm nghĩ một giây, ánh mắt dời xuống và dừng lại ở chốt cửa.
Hắn định kiểm tra chốt cửa nhưng vừa chạm vào, nó lập tức rơi ra loảng xoảng – rõ ràng, đã bị ai đó mạnh tay phá hỏng.
Sở Thời Dã nhìn chằm chằm vào chốt cửa bị hỏng, đôi chân mày chậm rãi nhíu lại.
.....
Chiếc xe tải đang bon bon trên con đường hoang dã, ở ghế phụ cạnh người lái có một người ngồi, phía sau thùng xe bằng sắt chất chứa thêm bốn kẻ đồng bọn.
Kỷ Miên khoác một tấm chăn mỏng, ngồi lặng lẽ ở góc thùng xe. Đối diện với anh, bốn kẻ xâm nhập kia vẫn đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn anh với ánh mắt đầy ác ý nhưng Kỷ Miên lại tỏ ra như chẳng hề hay biết.
Dường như nhóm người này đến từ một thế lực nhỏ nhưng Kỷ Miên không mấy bận tâm rằng họ sẽ tra ra được thân phận thực sự của anh.
Hơn hai mươi năm qua, nhờ sự "bảo vệ" của gia tộc Kỷ, hình ảnh của Kỷ Miên, cũng như bất kỳ thông tin nào về diện mạo của anh chưa bao giờ xuất hiện trên mạng Tinh Võng. Nói cách khác, ngay cả khi biết đến cái tên "Kỷ Miên," người ngoài cũng không thể biết anh trông ra sao.
Huống chi, cái tên anh đang dùng bây giờ cũng chỉ là giả.
Chẳng bao lâu sau, Trương Hòe Nhân, kẻ cầm đầu nhóm bước đến trước mặt Kỷ Miên. Bóng dáng to lớn của hắn gần như bao phủ toàn bộ cơ thể anh: “Ngươi tên gì?”
Kỷ Miên: “Tô Lan.”
"Ồ, cái tên thật dễ nghe." Trương Hòe Nhân vuốt cằm, “Ngươi đã thức tỉnh tinh thần lực chưa?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Kỷ Miên vang lên, chẳng khác nào một Beta nhút nhát: “Chỉ có cấp D.”
“Chỉ cấp D thôi à?” Một kẻ khác phía sau Trương Hòe Nhân xen vào, cười lớn: “Vậy cũng cùng đẳng cấp với bọn ta rồi. Nhưng mà ngươi, chỉ với vẻ ngoài này, thật sao?”
Trương Hòe Nhân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng không bận tâm lắm: “Coi như là một Beta, vậy mà cũng mạnh hơn cái tên Sở Thời Dã vô dụng kia.”
Những kẻ phía sau cười ầm lên.
“Sở Thời Dã chỉ là một kẻ cấp E vô dụng, đến cả một Omega cũng mạnh hơn hắn!”
"Đúng vậy!"
Kỷ Miên không nói gì.
Cấp E tinh thần lực...
Tinh thần lực được chia thành sáu cấp bậc, với cấp E là thấp nhất, gần như không khác gì người bình thường chưa thức tỉnh. Ở Thủ Đô Tinh, nếu một đứa trẻ sinh ra với tinh thần lực cấp E, nó sẽ bị gia tộc coi như phế vật và không chút do dự mà vứt bỏ.
Tuy nhiên, ngay từ lần đầu gặp Sở Thời Dã, Kỷ Miên đã không nghĩ rằng hắn ta là một "phế nhân" không có tinh thần lực.
Tiếng cười vang lên khắp thùng xe. Trương Hòe Nhân nhận thấy Kỷ Miên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hỏi tiếp: "Ngươi thuộc hệ nào?"
Kỷ Miên đáp: "Hệ chữa trị."
Trương Hòe Nhân cười khẩy: "Ta cũng đoán vậy."
Dù có tinh thần lực cấp D, nếu thuộc hệ chữa trị thì vẫn là phế vật, chẳng có sức chiến đấu, hoàn toàn phù hợp với thân phận Beta hoặc Omega.
Ánh mắt của Trương Hòe Nhân không chút kiêng kỵ, trượt dài trên người Kỷ Miên, giống như đang đánh giá một món hàng có giá trị để đem bán.
Kỷ Miên bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: "Các ngươi định đưa ta đi đâu?"
Trương Hòe Nhân nhếch mép cười: "Một nơi tốt."
Kỷ Miên hỏi tiếp: "Ta nhất định phải đi nơi đó sao?"
Trương Hòe Nhân cười hắc hắc: “Bên ngoài nguy hiểm lắm, với vẻ mặt thế này của ngươi làm sao sống sót một mình được?”
Một đồng bọn của hắn tiếp lời với giọng cợt nhả: “Phải đó, đi lạc một mình là sẽ bị người xấu bắt về đấy!”
“Ha ha ha!”
Kỷ Miên im lặng, không đáp.
Ba phút.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng ấn lên ngực, cảm nhận nhịp đập chậm rãi của trái tim.
Nếu tinh thần lực được giải phóng hoàn toàn... với tình trạng hiện tại, anh chỉ có thể duy trì được trong ba phút.
Một tên khác thò đầu lên hỏi: “Người nhà của cậu đâu?”
Kỷ Miên: “Đi xa rồi.”
Tên kia huýt sáo: “Nhìn cậu đẹp như vậy chắc mẹ cậu cũng đẹp không kém.”
"Thật tiếc, nếu được gặp mẹ cậu thì..."
Kỷ Miên đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt đen tuyền của anh đột nhiên sắc lạnh như lưỡi dao.
Tinh thần lực bùng nổ!
Ngay lập tức, kẻ vừa nói cảm thấy như trước mắt dậy lên một cơn sóng thần khổng lồ, bao trùm và nghiền nát mọi thứ. Hắn cảm thấy hốc mắt như bị xé toạc.
“A!!”
Chỉ trong chớp mắt, người đó đã bị tinh thần lực của Kỷ Miên áp đảo đến mức chỉ có thể hét lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Người ngồi ghế phụ quay đầu lại: "Chuyện gì thế này?!"
“Chết tiệt!” Trương Hòe Nhân tức giận hét lên: “Hắn dám ra tay với chúng ta, dừng xe lại!”
Lốp xe rít lên ken két trên mặt đường. Kỷ Miên đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng ngẩng cao.
Đôi mắt anh ánh lên màu lam băng lạnh lẽo, sắc bén như dao.
30 giây.
Tên đầu tiên lao tới bị anh hạ gục ngay tức khắc. Kỷ Miên túm lấy cổ áo hắn và quăng xuống xe như vứt rác.
Một cú ra đòn chính xác.
Tên thứ hai định đánh lén nhưng bị Kỷ Miên xoay người né tránh, sau đó nhanh gọn đá văng ra khỏi thùng xe.
Những kẻ còn lại tụ tập lại, định phản công nhưng không có ý định bỏ chạy.
Hai phút.
Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của Kỷ Miên bóp chặt cổ kẻ thứ ba, không chút do dự mà ấn mạnh hắn vào tường xe.
Kẻ này ngất xỉu ngay lập tức. Giờ chỉ còn hai người.
Kỷ Miên quay lại, đôi mắt lam bạc dưới ánh sáng mờ ảo như những lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng nhìn thẳng vào hai kẻ còn lại.
"......"
Cuối cùng, đến giờ phút này, hai kẻ còn lại mới nhận ra rằng chúng không nên có mặt trên chiếc xe này.
Chúng cuống cuồng bỏ chạy!
Trương Hòe Nhân dẫn đầu, đồng bọn hắn theo sát ngay sau. Nhưng có lẽ vì quá hoảng loạn, kẻ đi sau vấp ngã, chân trái quàng vào chân phải, té nhào xuống đất.
Hắn run rẩy ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn thấy Kỷ Miên từng bước một từ trong thùng xe tối tăm bước ra.
“Nghe nói mày là hệ chiến đấu?”
Giọng Kỷ Miên vang lên lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Nếu đã là hệ chiến đấu, vậy thì triệu hồi tinh thần thể của mày ra đi.”
Kẻ thứ tư dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó lập tức thả ra tinh thần thể của mình. Đó là một con chuột lớn trong suốt với hàm răng sắc nhọn, có vẻ như là một loại biến thể đặc biệt. Nó lao nhanh về phía Kỷ Miên.
Đôi mắt Kỷ Miên ánh lên một màu lam băng lạnh lùng, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh. Anh nhẹ nhàng nâng chân lên và dẫm xuống.
"A a a a!"
Ba phút.
Người thứ tư ôm đầu hét lên thảm thiết, như thể não bộ của anh ta vừa bị một chiếc búa tạ đập mạnh vào.
Bây giờ chỉ còn lại Trương Hòe Nhân.
Hắn đã bỏ lại đồng đội và chạy trốn thật xa.
Ba phút trôi qua, trái tim của Kỷ Miên bắt đầu chịu đựng sức ép đến mức cực hạn.
Máu từ miệng anh rỉ ra, nhưng anh vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào khi lau đi. Đôi mắt lam lạnh như băng vẫn lóe lên tia sáng sắc bén, khóa chặt hướng mà Trương Hòe Nhân đang chạy trốn.
Bốn phút.
Trương Hòe Nhân trong lúc chạy trốn lăn xuống một con dốc, hắn bò lê lết trốn sau một tảng đá lớn. Xung quanh không có động tĩnh gì, hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã thoát được.
Bỗng một bàn tay thon dài, nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
"Sao ngươi lại ở đây một mình?"
Trương Hòe Nhân cứng đờ, xoay đầu trong nỗi kinh hoàng. Trong tầm mắt hắn, đôi mắt băng lam của chàng trai trẻ, tái nhợt nhưng đẹp đến nao lòng, đang mỉm cười với hắn:
"Bên ngoài nguy hiểm thế này, ngươi làm sao sống sót một mình được?"
Sở Thời Dã chạy đến nơi, tất cả đã kết thúc.
Từ trên sườn đồi nhìn xuống, hắn thấy Kỷ Miên đứng ở đó.
Người mà chỉ mới vài ngày trước còn yếu ớt không nhấc nổi người khỏi giường, giờ đây lại bộc lộ sự sắc bén như một lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
Nhìn xung quanh, tổng cộng sáu người nằm la liệt trên mặt đất, sống chết không rõ.
Sở Thời Dã: "....."
Kỷ Miên ngẩng đầu, đôi mắt lam băng dần mờ nhạt, trở lại màu đen sâu thẳm.
Đối diện ánh mắt của Sở Thời Dã, dường như không có cảm xúc gì nhưng lại như mang theo chút gì đó. Anh nhàn nhạt nói: “Tôi không giết bọn họ.”
Sở Thời Dã gật đầu và bước nhanh về phía Kỷ Miên: “Tôi sẽ lo liệu chuyện này, giờ để tôi đưa anh về.”
Kỷ Miên nói: “Không cần đâu, cậu không cần phải bị tôi liên lụy…”
Câu nói chưa dứt, một dòng máu tươi từ miệng anh rỉ ra.
Sở Thời Dã: "....."
Máu đỏ thấm vào làn da trắng nhợt nhưng Kỷ Miên vẫn bình tĩnh lau đi và nói: “À, tinh thần lực của tôi quá tải thôi, không có gì phải bận tâm."
Nói xong, anh nhắm mắt lại.
Sở Thời Dã vội đưa tay ra, đỡ lấy cơ thể đang mất dần ý thức của anh.
Kỷ Miên nằm trong lòng anh, khuôn mặt lạnh ngắt đến đáng sợ.
Người này yếu đuối đến mức khó mà tin được, vậy mà vừa mới đây, anh đã một mình đánh bại sáu Alpha cấp D.
...Một Omega hệ chữa trị?
Sở Thời Dã im lặng, cởi áo khoác và đắp lên người Kỷ Miên. Rồi hắn bế Kỷ Miên lên, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một cái cây gần đó: “Ra đây.”
"....."
Một cái đầu vàng lộn xộn ló ra từ sau thân cây, kèm theo ánh mắt tròn xoe nhìn về phía Sở Thời Dã: “Thật trùng hợp, cậu cũng ở đây à.”
Sở Thời Dã nhướn mày.
“Đừng trừng mắt như vậy, tôi cũng chỉ vừa mới đến thôi.” Người tóc vàng nói, "Tôi đến để báo tin cho cậu."
"Cậu có biết không? Berg đã ra lệnh đối phó với cậu, hắn còn phái vài thuộc hạ đến đây. Cậu phải cẩn thận đấy.”
Sở Thời Dã không nói gì, chỉ liếc nhìn gã tóc vàng.
Người tóc vàng đảo mắt nhìn quanh một vòng: “À, mấy tên này chắc đến trước tôi một chút. Nhưng chẳng gây được vấn đề gì cả."
Hắn bước ra khỏi gốc cây, đá nhẹ vào người Trương Hòe Nhân đang nằm mê man.
Sở Thời Dã liếc nhìn Trương Hòe Nhân rồi lại nhìn Kỷ Miên: "Chuyển lời tới Berg."
Người tóc vàng: "Chuyển gì?"
Sở Thời Dã: “Ba ngày nữa, tôi sẽ đích thân đến ‘thăm’ hắn.”
Hắn tròn mắt: “Không thể nào, cậu thật sự muốn…”
Sở Thời Dã: “Cậu chỉ cần chuyển lời.”
Người tóc vàng nhún vai: “Được rồi, chúc cậu may mắn.”
Hắn ngồi xổm xuống lục lọi quần áo của Trương Hòe Nhân. Khi lay động, vết thương trên trán Trương Hòe Nhân chảy thêm máu, khiến hắn nhăn mặt: "Ghê quá, tôi ghét mùi máu Alpha."
Hắn nhét đồ vào túi mình và bước về phía Sở Thời Dã nhưng khi đến gần, hắn như ngửi thấy mùi gì đó đặc biệt.
Hắn chợt tiến lại gần hơn.
Từ cổ áo Kỷ Miên, vết máu còn lưu lại.
Ngay lập tức, Sở Thời Dã lùi một bước, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Người tóc vàng sờ sờ mũi, kinh ngạc hỏi: "Hắn là..."
Sở Thời Dã: “Beta.”
Người tóc vàng: “Nhưng tôi vừa ngửi thấy…”
Sở Thời Dã: “Khứu giác của cậu không nhạy thôi.”
“…À…” Người tóc vàng gãi đầu, “Cũng đúng, hắn không giống một Omega, vì chẳng Omega nào có thể đấu với sáu người.”
"Hắn hẳn là hệ chiến đấu, đúng không?"
Sở Thời Dã: “Không, anh ta là người có năng lực chữa trị.”
Người tóc vàng: “?”
Người tóc vàng: “Cậu đang đùa sao? Loại này mà gọi là chữa trị?”
Nếu mọi kẻ địch đều chết hết thì cần chữa trị để làm gì nữa chứ?