Một bát cháo thường được nấu từ gạo trắng nhưng giờ đây lại sủi bọt ùng ục, một màu đen kỳ quái nổi lên phía trên. Bát cháo này được đặt ngay trước mặt Kỷ Miên, khiến anh rơi vào một thoáng trầm mặc.

Anh ngước mắt lên.

Sở Thời Dã yên tĩnh quan sát anh, ánh mắt trầm tĩnh như ngọn núi đá, có chút gì đó thoáng nghi hoặc.

Không muốn uống sao?

Kỷ Miên: "......"

Kỷ Miên nhẹ nhàng hít một hơi, định mở miệng nói gì đó để tỏ ra lịch sự... nhưng đột nhiên trước mắt anh tối sầm lại.

Sở Thời Dã lập tức đưa tay ra, đỡ lấy thân thể mềm nhũn đang đổ về phía trước của Kỷ Miên.

Đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp của anh đã khép lại, hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng mờ nhẹ nhàng trên gương mặt tái nhợt không còn chút sắc hồng. Khuôn mặt của chàng trai trẻ giờ đây trắng bệch, tựa như một bức tượng sứ mảnh mai, đẹp đến nao lòng nhưng lại mong manh dễ vỡ.

Sở Thời Dã không dám dùng sức, lo sợ anh sẽ vỡ vụn ngay trong vòng tay mình như một món đồ sứ quý giá.

Hắn ngồi xuống mép giường, tạm dừng một chút rồi nhẹ nhàng đỡ Kỷ Miên dậy, để anh nằm ngay ngắn trên giường, sau đó đắp chăn cẩn thận.

Khi thấy hơi thở của Kỷ Miên dần ổn định, rơi vào giấc ngủ an lành, Sở Thời Dã mới đứng dậy đi về phía bếp. Hắn nếm thử cháo còn lại trong nồi.

Mọi thứ đều ổn, không khác gì lần hắn tự tay nấu trước đây. Hương vị và độ lửa đều vừa vặn, không có vấn đề gì cả.

Tuy nhiên, Omega mà hắn vừa cứu về dường như quá yếu ớt, chỉ ăn cháo có lẽ không đủ để hồi phục.

Sở Thời Dã tiện tay lấy con dao ngắn trên bàn, lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.

――

Hơi lạnh của nước sát trùng thoảng nhẹ trong không khí, những bức tường trắng toát xung quanh bao phủ bởi một sự tĩnh lặng, chỉ có những tiếng thì thầm mơ hồ vang vọng đâu đó.

Trên giường bệnh, một người phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh rũ xuống gối, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt thanh thản như đang chìm sâu vào một giấc mơ xa vời.

Kỷ Miên biết, hiện tại mình đang trong giấc mơ. Anh mơ về hai năm trước, vào một buổi chiều bình yên như bao buổi chiều khác.

Chỉ có điều, anh đã không còn nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó. Kỷ Miên chỉ còn giữ lại một ký ức mơ hồ: Anh đã im lặng ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của người phụ nữ ấy.

Sự ấm áp từ tay Kỷ Miên truyền sang bàn tay lạnh ngắt của người phụ nữ. Bà dường như cảm nhận được điều đó, chậm rãi nắm lại tay rồi quay đầu về phía anh.

Dù mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt nhưng bà vẫn dành cho Kỷ Miên một nụ cười dịu dàng.

Bà nói: "......"

Kỷ Miên mở bừng mắt.

Cảnh trong mơ tan biến, anh tỉnh dậy và nhận ra mình đã quên mất điều mà mẹ anh đã nói với mình vào buổi chiều hôm đó, hai năm trước, khi bà nằm trên giường bệnh.

Nhưng hiện tại, anh vẫn đang nắm lấy một bàn tay, không phải là bàn tay lạnh giá mềm mại của mẹ trong giấc mơ, mà là bàn tay to lớn của một người đàn ông, thô ráp và đầy những vết thương nhỏ.

Kỷ Miên lặng lẽ quay đầu, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Sở Thời Dã.

"......"

Anh buông tay ra, nói: “Xin lỗi.”

“Không sao,” Sở Thời Dã nói, “Tôi nghe thấy anh gọi mẹ.”

"....."

Có chút xấu hổ

Kỉ Miên nghĩ thầm.

Nhưng trong mắt Sở Thời Dã, chàng trai trẻ trước mặt hắn chỉ khẽ chớp mắt, trông cực kỳ bình tĩnh.

Sở Thời Dã đứng dậy, đi về phía bếp. Kỷ Miên nằm yên, lắng nghe những âm thanh phát ra từ phía đó. Dù đầu óc mơ hồ vì cơn đau nhưng trong đôi mắt lại hiện lên sự tỉnh táo rõ ràng.

Trước khi tới điểm chuyển tiếp ở hệ Ngân Hà thứ ba, Kỷ Miên đã bị một hạm đội bí ẩn tấn công. Trên đường chạy trốn, anh liều lĩnh vượt qua một điểm chuyển tiếp ngẫu nhiên – nơi ấy tràn ngập dòng xoáy không gian bất ổn. Một khi đã bước vào, sống sót là điều gần như không thể, tỷ lệ sống sót chưa tới 1%.

Hạm đội kia đã không truy đuổi nữa, vì họ tin chắc rằng anh sẽ chết trong dòng xoáy khốc liệt ấy.

Kỷ Miên đã chấp nhận cái chết, sẵn sàng đối mặt với việc cơ thể có thể không còn nguyên vẹn... Nhưng may mắn đã mỉm cười với anh.

Mặc dù không biết rõ ai đứng sau cuộc tấn công này nhưng anh chắc chắn rằng đó là hành động của một thế lực tinh tặc.

Những kẻ đó rõ ràng không phải là quân đội chính quy của Liên Bang nhưng lại được huấn luyện bài bản. Chúng ra tay tàn bạo, không chút do dự mà phóng thích toàn bộ hỏa lực. Những hành động như thế chỉ có tinh tặc – những đao phủ lang thang giữa các hệ tinh mới hành động như vậy.

Liệu có phải ai đó trong Kỷ gia đã thuê tinh tặc để giết anh?

... Không, khả năng đó tuy có, nhưng quá không cao.

Kỷ Miên hiểu rõ cha mình, Kỷ Đình Nghiêm, là người ngoài cứng trong mềm. Dù ông có muốn loại bỏ anh, ông sẽ phải cân nhắc rất kỹ càng trước khi dám đưa ra quyết định nguy hiểm như thế.

Cấu kết với tinh tặc là một tội không thể dung thứ.

Tình hình ở Thủ Đô Tinh đang cực kỳ bất ổn và Kỷ gia vốn đã như đi trên băng mỏng. Nếu bị phát hiện có liên quan đến tinh tặc, điều chờ đợi Kỷ gia sẽ là sự diệt vong không thể cứu vãn.

Vì vậy, nếu Kỷ Đình Nghiêm thực sự muốn loại bỏ anh, ông ta chắc chắn sẽ tự ra tay, không để lại bất kỳ sơ hở nào rơi vào tay người ngoài.

Còn những người khác trong Kỷ gia... họ từ đầu đến cuối đều phụ thuộc vào Kỷ Đình Nghiêm, không đủ khả năng thuê hẳn một hạm đội tinh tặc như vậy.

Vậy thì, ai là người muốn lấy mạng anh?

Đầu ngón tay Kỷ Miên lạnh như băng nhưng anh không cảm nhận rõ ràng sự giá buốt ấy.

Chỉ có điều, anh thấy chuyện này thú vị.

Ngày xưa, khi còn đứng trên đỉnh vinh quang ở cấp S, Kỷ Miên luôn hứng chịu ánh mắt ganh ghét. Giờ đây, khi đã bị đẩy xuống cấp B vẫn có kẻ không buông tha cho anh.

Thật đáng tiếc, lần này họ đã thất bại.

Kỷ Miên không quá bận tâm ai là người đứng sau nhưng chắc chắn anh sẽ làm rõ chuyện này.

Rốt cuộc, đây cũng chính là lý do khiến anh rời Thủ Đô Tinh.

"Thuốc."

Giọng nói trầm thấp của Sở Thời Dã vang lên khi hắn bưng tới một chén thuốc nóng hổi, ngắn gọn mà đầy đủ.

Kỷ Miên ngẩng đầu nhìn.

Sở Thời Dã dễ dàng nhận ra, Omega trước mặt mình vừa chìm trong một ký ức không mấy vui vẻ.

Trong khoảnh khắc đắm chìm vào ký ức, ánh mắt Kỷ Miên lạnh lẽo. Nhưng giờ đây, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ấy lại khẽ gợn lên một nụ cười nhẹ.

"Cảm ơn."

Kỷ Miên từ từ ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc từ tay Sở Thời Dã.

Lần này, thứ trong chén trông bình thường hơn rất nhiều. Ít nhất, nó giống như một chén thuốc thật sự, chứ không phải thứ kỳ lạ gì khác.

Kỷ Miên thổi nguội bớt hơi nóng, rồi nhấp một ngụm nhỏ.

... Quá đắng.

Vị đắng ngắt ngay lập tức làm tê đầu lưỡi, đến mức anh gần như không nói nổi lời nào.

Sở Thời Dã biết loại thảo dược này thực sự rất đắng. Khi còn sống ngoài tự nhiên, thậm chí đến động vật cũng chẳng thèm ăn nó. Đôi khi tâm trạng không tốt, hắn cũng cảm thấy khó mà nuốt nổi.

Nhưng công dụng của thuốc lại rất tốt.

Sở Thời Dã mở tay ra đưa cho Kỷ Miên một viên kẹo bọc đơn giản: "Kẹo đường."

Kỷ Miên ngừng một chút rồi khẽ nói: "Cảm ơn... nhưng tôi không thích ăn đường."

Không chần chừ thêm, anh ngửa đầu, uống hết chén thuốc đắng như bão táp ấy.

Thực sự rất đắng, đắng như nuốt phải một chén đầy kim châm.

Kỷ Miên dừng lại một lát, rồi quay sang hỏi Sở Thời Dã: "Cậu có tài khoản Tinh Võng không?"

Sở Thời Dã lắc đầu: "Ở đây, nhiều người không kết nối với Tinh Võng."

Kỷ Miên hỏi tiếp: "Vậy, các cậu dùng mạng nội bộ của tinh tế à?"

Sở Thời Dã: "Đúng vậy."

Kỷ Miên trầm ngâm suy nghĩ.

Hành tinh này còn xa xôi và lạc hậu hơn những gì Kỷ Miên tưởng tượng nhưng đối với anh điều đó lại là điều may mắn.

Mặc dù không có tài khoản trên mạng Tinh Võng để truy cập thông tin từ Thủ Đô Tinh hay theo dõi tình hình của Kỷ gia sau khi anh "chết", nhưng đồng thời điều đó cũng giúp những người ở Thủ Đô Tinh khó mà tìm ra anh thông qua mạng lưới này.

Mất tích, tìm kiếm vô ích và rồi sẽ bị xác nhận là đã tử vong.

Điều đó lại là một lợi thế với anh.

Một lát sau, Kỷ Miên nhẹ nhàng đặt tay lên ngực. Cơn đau bỏng rát vẫn luôn hành hạ lồng ngực dường như đã giảm bớt và cảm giác khó thở, xé rách mỗi khi hít thở cũng yếu dần. Dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ nhưng nó vẫn giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Thấy Kỷ Miên định kéo chăn ra và xuống giường, Sở Thời Dã nhắc nhở: "Đừng vội xuống giường, anh cần phải nghỉ ngơi."

Kỷ Miên không cậy mạnh, chỉ khẽ cười nhẹ và cảm ơn một lần nữa.

Anh đã thoát chết nhưng cơ thể vẫn còn yếu đến, chỉ cần cố gắng nói chuyện, trước mắt anh lại tối sầm và mọi phần trên cơ thể đều đau nhức không thôi.

Nếu anh trở về Thủ Đô Tinh trong trạng thái này, đối mặt với những người đó, chỉ có thể là chết thêm lần nữa.

Nhưng… thanh niên trước mặt anh dường như không giống những kẻ đó. Anh ta thật sự là một người tốt.

Mặc dù lời nói ít ỏi nhưng đôi mắt của Sở Thời Dã lại trong sáng và thuần khiết, không vương chút bụi trần.

Kỷ Miên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu đã cứu tôi."

“Tôi tên là Tô Lan, còn cậu?”

Anh không thể tiết lộ thân phận thực sự của mình, dù người trước mặt đã cứu mạng anh. Có lẽ nơi này chẳng ai nhận ra anh nhưng chỉ cần biết tên anh thôi cũng đủ mang lại tai họa.

"Sở Thời Dã."

Khi nói chuyện, Sở Thời Dã đã quay lại bếp và mang theo một cái chén.

“Tôi đã đun nóng lại, bây giờ nhiệt độ vừa đủ, anh có thể ăn được rồi.”

Kỷ Miên nhìn xuống.

Đó chính là chén cháo "lời thì thầm của cổ thần" trước đó.

Kỷ Miên: “.....”

Anh khẽ lướt mắt qua chén cháo rồi chuyển ánh nhìn về phía Sở Thời Dã: "Cậu bị thương?"

Anh chỉ vào những vết máu trên mặt Sở Thời Dã.

Sở Thời Dã đáp ngắn gọn: "Chỉ là vết thương nhỏ."

Nói rồi, hắn rất kiên nhẫn đưa chén cháo về phía Kỷ Miên lần nữa.

Không uống sao?

Kỷ Miên khẽ nói: “Ừm… Cậu có thể đến gần tôi một chút không?”

Sở Thời Dã hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu xuống.

Kỷ Miên nhẹ nhàng giơ tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt của Sở Thời Dã. Lông mi anh rũ xuống, nhắm mắt lại.

Sở Thời Dã hơi nghiêng đầu. Đầu ngón tay lạnh lẽo của Kỷ Miên chạm vào làn da hắn. Mặc dù Sở Thời Dã không quen với việc tiếp xúc cơ thể nhưng độ ấm này lại vừa đủ dễ chịu.

Kỷ Miên nhắm mắt, tập trung tinh thần. Ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, phủ lên gương mặt tái nhợt của anh, khắc họa những đường nét thanh tú, tinh xảo không thể chê trách.

Sở Thời Dã yên lặng chờ đợi… nhưng chẳng có gì xảy ra.

Kỷ Miên khẽ thở dài: “Xin lỗi.”

Anh mở mắt ra, nặng nề thở ra một hơi.

Anh vẫn còn quá yếu, ngay cả tinh thần thể của bản thân cũng không thể triệu hồi ra.

... Nhưng mà, cho dù anh không bị thương, tình hình vẫn sẽ như vậy.

Kỷ Miên trầm mặc nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình. Lần cuối cùng anh cảm nhận được tinh thần thể của mình là cách đây hai năm.

Suốt hai năm qua, anh không thể triệu hồi tinh thần thể, như thể anh là một người chưa bao giờ thức tỉnh tinh thần lực.

Sở Thời Dã không rõ tình trạng này, còn tưởng rằng Kỷ Miên chưa hồi phục do bị thương nặng nên không quan tâm lắm: "Không sao."

“Nhưng, anh là người có năng lực chữa lành đúng không?”

Kỷ Miên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy, tôi thuộc hệ chữa lành."

Những người có tinh thần lực, sau khi thức tỉnh được chia thành các hệ: công kích, tinh thần, phụ trợ và chữa lành.

Về mặt chiến đấu, hệ công kích là mạnh nhất. Những người thuộc hệ công kích cấp cao có thể phát ra sức mạnh vô cùng lớn. Tuy nhiên, trên chiến trường, hệ tinh thần lực cấp cao thường có vai trò quan trọng hơn, có thể đảo ngược cả cục diện.

Kỷ Miên không thực sự thuộc hệ chữa lành, anh có năng lực chữa lành nhưng chủ yếu là thuộc hệ phụ trợ, từng được xem là người tiếp cận với hệ tinh thần nhất trong nhóm phụ trợ.

Nhưng chung quy, anh không phải là người thuộc hệ tinh thần. Những người có năng lực hệ tinh thần rất hiếm và vô cùng quý giá. Đến nay, Liên Bang vẫn chưa có ai thuộc hệ tinh thần cấp S.

―― Tinh tế chỉ có duy nhất một người thuộc hệ tinh thần cấp S, sinh ra tại Đế quốc Atlan đối nghịch với Liên Bang, vừa sinh ra đã mang tinh thần lực cấp S.

Kỷ Miên từng gặp người này một lần nhưng lần gặp gỡ đó không vui vẻ gì, hoặc phải nói là...

Ký ức đột ngột dừng lại. Kỷ Miên ngẩng đầu: “Còn cậu thì sao? Cậu thuộc hệ công kích à?”

Sở Thời Dã không trả lời, chỉ bắt đầu đưa bát cháo đến trước mặt Kỷ Miên.

Kỷ Miên: “.....”

Được rồi, ân nhân cứu mạng của anh thật sự rất muốn anh ăn hết bát cháo này.

Thôi thì...

Kỷ Miên giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút nao núng mà nhận lấy bát cháo.

Sở Thời Dã đưa cho anh một chiếc thìa.

Kỷ Miên cầm chiếc thìa, nhẹ nhàng khuấy ở đáy bát.

Ùng ục.

Từ đáy bát, một chất lỏng đen đặc sánh, không thể diễn tả bằng lời, bắt đầu sủi lên những bong bóng kỳ quái.

Kỷ Miên: “.....”

Sở Thời Dã yên lặng ngồi một bên.

Trước kia, mỗi khi hắn ốm, người ở đây đều nấu cháo cho hắn. Chỉ cần uống xong, hắn sẽ hồi phục rất nhanh.

Hắn hy vọng rằng Omega mà hắn nhặt được lần này cũng có thể sớm hồi phục.

Dưới ánh mắt không một tiếng động của Sở Thời Dã, Kỷ Miên nhắm mắt lại, nhanh chóng xúc một muỗng cháo và đưa vào miệng.

..... Một giây sau, Kỷ Miên trợn tròn mắt, không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm vào Sở Thời Dã.

Sở Thời Dã: “Thế nào?”

Kỷ Miên trầm mặc một lát.

Kỷ Miên: "Khá ngon."

Lời còn chưa dứt, anh đã ngất xỉu.

Sở Thời Dã: "???"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play