Nhưng vừa bước vào đại điện, Tạ Trọng Lâu đã đuổi theo từ phía sau.

Hắn đứng đó, nhếch mép cười với ta: "Chiêu Chiêu, ta đang đứng ngay đây, nàng còn muốn đi đâu để tìm ý trung nhân khác?"

Ta tức giận đến mức vò nát chiếc khăn tay, nhưng gia giáo không cho phép ta làm bất cứ hành động thất lễ nào.

Ta chỉ đành hít một hơi thật sâu, chuyển ánh mắt sang Thẩm Tú đang bước vào cửa phía sau hắn: "Người trong mộng của ngươi đã xuất hiện rồi, hà tất phải đến đây dây dưa với ta nữa?"

Tạ Trọng Lâu dường như sững sờ: "Ngoài nàng ra, ta nào có người trong mộng nào khác?"

Ánh mắt của Thẩm Tú phía sau hắn hơi tối lại, nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống.

Tuy nhiên, sau khi ta cùng mẹ ngồi vào chỗ, hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu, thì tiểu đồng Xuân Yên bên cạnh Tạ Trọng Lâu lặng lẽ đưa đến một tờ giấy.

Ta mở tờ giấy ra, trên đó viết rõ ràng:

"Nếu nàng nói đến trưởng nữ của Tuyên Bình hầu phủ thì ta chỉ gặp nàng ta một lần.

Khi ở cửa hàng vũ khí, nàng ta nhất định phải mua món binh khí mà ta đặt làm, còn đánh nhau với ta.

Về sau, thấy mình không đánh lại, liền vội vàng tự xưng thân phận, nói ta ức h.i.ế.p một nữ nhi yếu đuối.

Ta thấy phiền phức, liền tặng luôn món đồ đó cho nàng ta.

Lúc nãy, trước cổng cung, nàng ta đến để cảm ơn ta."

Thì ra đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Ta nắm chặt tờ giấy, nhất thời có chút thất thần.

Kiếp trước, sau khi thành thân, ta đã từng hỏi Tạ Trọng Lâu, rốt cuộc hắn quen biết Thẩm Tú như thế nào.

Và mỗi lần bị ta hỏi như vậy, hắn đều khinh miệt nhìn ta cười lạnh: "Nàng muốn biết những điều này sao? Để làm gì? Muốn học theo A Tú để lấy lòng ta à? - Lục đại tiểu thư, nàng cũng xứng sao?"

Về sau, hắn ta bắt đầu công khai đưa Thẩm Tú ra vào phủ Tướng quân.

Hôm đó tuyết rơi, ta ôm lò sưởi tay tựa vào cửa sổ, nhìn họ đắp một đống tuyết hình thù kỳ quái dưới tuyết.

Thẩm Tú kéo vạt áo Tạ Trọng Lâu, cười mãn nguyện: "Trước khi đến không giành được Băng Đôn Đôn, giờ tự tay đắp một cái cũng coi như toại nguyện rồi."

Dù sao thì khi họ nói chuyện, ta cũng luôn không hiểu.

Chỉ là Tạ Trọng Lâu vốn đang nhìn Thẩm Tú với ánh mắt cưng chiều, vừa ngẩng lên thấy ta ở cửa sổ, sắc mặt liền lạnh đi.

Hắn ta che chắn Thẩm Tú phía sau, nhìn ta cười lạnh: "Sao Lục đại tiểu thư lại có sở thích nghe lén người khác vậy? Hay đó chính là gia giáo của nhà họ Lục các người?"

Ta đã sớm quen với sự khinh miệt này rồi, dù sao cũng là do mình cầu xin mà có, nhưng ta không thể nào chịu đựng khi hắn nói về cha mẹ ta như vậy.

Thế là ta ném lò sưởi tay xuống, ung dung đứng dậy, từng bước đi về phía họ.

"Đương nhiên không thể sánh bằng gia giáo nhà họ Tạ, hôn ước nhiều năm nói hủy là hủy, Tạ tướng quân ở triều đình là trung thần lương tướng được mọi người ca tụng, về phủ lại tùy ý làm nhục vợ mình."

Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tú, cong môi cười, "Càng không thể so với gia giáo của Tuyên Bình hầu phủ, thân là trưởng nữ, lại không biết liêm sỉ ra vào phủ đệ của người đã có vợ, tư thông trong nội trạch -"

Lời còn chưa dứt, Tạ Trọng Lâu đã giơ tay tát ta một cái.

"Người đã có vợ?" Hắn ta lạnh lùng nhìn ta, "Lục đại tiểu thư, ngươi nghĩ những lễ giáo phong kiến này có thể trói buộc chúng ta sao? Ngày mai ta sẽ tâu lên Thánh thượng, viết hưu thư bỏ ngươi, cưới A Tú vào cửa!"

Từ trong ký ức kiếp trước trở về, ta mới phát hiện tờ giấy trong tay đã bị vò nhàu.

Tạ Trọng Lâu ngồi đối diện đang nhìn ta chăm chú không rời mắt.

Đôi mắt ấy phản chiếu ánh sáng, như có cả dải ngân hà đang chuyển động bên trong.

Mỗi lần nhìn ta, hắn luôn khiến ta ngỡ rằng hắn yêu ta sâu đậm.

Nhưng ký ức kiếp trước lại nói cho ta biết rõ ràng, đó chỉ là ảo giác của ta mà thôi.

Cúi đầu nhìn lại, cuối tờ giấy còn có một câu: "Nàng để ý đến chuyện của nàng ta như vậy, chẳng lẽ là ghen rồi sao?"

Ta cười lạnh một tiếng, cầm lấy giấy bút trên bàn dùng để làm thơ, viết: "Tạ tướng quân lo xa rồi, chỉ là hôn ước giữa ta và ngươi đã được giải trừ, ta thấy có lỗi trong lòng, nay thấy ngươi tìm được ý trung nhân khác, không khỏi vui mừng thay cho ngươi mà thôi."

Sau khi viết xong, ta nhờ Xuân Yên đưa tờ giấy trả lại.

Tạ Trọng Lâu xem xong, mặt mày sa sầm, vội vàng viết lại: "Lục Chiêu Ý, ta không cho phép nàng vui mừng! Ta và cái người họ Thẩm kia không có quan hệ gì hết!"

"Không liên quan đến ta.

Tạ tướng quân, hôn ước của chúng ta đã được giải trừ, sau này chúng ta chỉ là người dưng ngược lối."

"Thế à? Lục Chiêu Ý, vậy nàng nói xem, hôm nay trong yến tiệc, nàng đã để mắt đến ai, để ta đi tìm hắn luận bàn vài chiêu? Chẳng lẽ ý trung nhân mới của nàng lại không bằng ta, một người dưng ngược lối này sao?"

Nhìn thấy tờ giấy này, ta đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa đúng lúc chạm phải khóe môi đang nhếch lên của Tạ Trọng Lâu.

Ta còn định viết thư trả lời, thì Xuân Yên bên cạnh đã khổ sở nói: "Lục cô nương, người thương lấy tiểu nhân này đi ạ, có gì không bằng đợi sau yến tiệc rồi tự mình nói với tướng quân.

Chạy đi chạy lại thế này, mệt mỏi còn là chuyện nhỏ, mà trên kia Hoàng thượng và Thái hậu đều đang nhìn chằm chằm kìa!"

Ánh mắt ta đảo qua, quả nhiên thấy trên cao, Thái hậu đang nhìn ta và Tạ Trọng Lâu với vẻ thích thú, quay sang nói với Hoàng thượng: "Con xem, hai đứa trẻ này nằng nặc đến tìm ta xin chỉ hủy hôn, hủy rồi lại công khai trao đổi thư từ trước mặt mọi người trong yến tiệc, hai đứa nó đang diễn trò gì vậy?"

Hoàng thượng liếc nhìn Tạ Trọng Lâu, nhàn nhạt cười: "Mẫu hậu không hiểu cũng phải, có lẽ là trò đùa của đôi tình nhân trẻ chăng."

Tuy trên môi hắn nở nụ cười, nhưng ta vẫn bắt gặp trong đôi mắt sâu thẳm kia một tia dè chừng khó nhận ra.

Lòng ta không khỏi chùng xuống.

Xem ra, Hoàng thượng quả thật không muốn ta và Tạ Trọng Lâu thành thân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play