Đêm khuya, xe ngựa dừng lại ở một vùng hoang vu cỏ dại mọc um tùm, không biết từ lúc nào, bên ngoài lại bắt đầu mưa phùn, màn đêm mịt mù sương khói.

Tên mặt sẹo sai thuộc hạ lôi ta và Thẩm Tú xuống xe, đẩy chúng ta đứng sau lưng hắn.

Nhờ chút ánh trăng le lói xuyên qua màn mưa, ta nhìn rõ bóng người đứng cách đó không xa.

Tạ Trọng Lâu.

Lòng ta chợt nhẹ nhõm, vừa định mở miệng thì Thẩm Tú bên cạnh đã khóc òa lên: "Hứa Trí Viễn, tên khốn kiếp nhà ngươi, sao giờ mới đến!"

Không đúng.

Kia không phải Tạ Trọng Lâu.

Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua ta, rồi dừng lại trên người Thẩm Tú, có lẽ vì nhìn thấy giờ đây nàng ta tiều tụy, mà trong mắt thoáng qua vài tia xót xa.

Tên mặt sẹo cười, nói: "Tạ tiểu tướng quân, ngài cũng biết đấy, huynh đệ chúng ta đã g.i.ế.c Phủ Doãn Kinh Thành, mang trên mình món nợ máu, đi đến đâu cũng không thể xóa sạch.

Số tiền ngài cho trước đây, e là không đủ, đành phải làm ra hạ sách này."

Hắn ta dùng vẻ mặt khó coi hỏi: "Ngươi còn muốn bao nhiêu tiền nữa?"

Tên mặt sẹo giơ hai ngón tay: "Một vạn lượng vàng đổi một người, rất công bằng, đúng chứ?"

Hứa Trí Viễn lạnh nhạt nói: "Ta cho ngươi một vạn lượng, ta chỉ cần mang một người đi.

Còn người còn lại, cứ để huynh trưởng của nàng ta đến cứu vậy."

Hắn ta trước mặt ta đưa ngân phiếu và một chiếc hộp đựng vàng vụn cho tên mặt sẹo, mang Thẩm Tú đi khỏi bên cạnh ta, cởi trói cho nàng ta, lo lắng hỏi nàng ta có bị thương không.

Thẩm Tú vừa đáp lời, vừa nhìn về phía ta, ánh mắt đắc ý lại khinh miệt.

Nàng ta ý tứ sâu xa nói: "Lục Chiêu Ý, với một tiểu thư khuê các như ngươi, e rằng trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng nhỉ? Nếu ngươi mất đi trinh tiết, đừng nói là Tạ Trọng Lâu, ngươi cho rằng trong kinh thành này còn có bất kỳ gia đình nào coi trọng thanh danh, mà dám cưới ngươi về nữa không?"

Nói xong câu này, nàng ta liền cùng Hứa Trí Viễn cùng cưỡi một con ngựa, đạp mưa mà đi.

Mặt Sẹo quay người lại, nhìn ta: "Lục tiểu thư, xem ra, không có ai nguyện ý cứu ngươi rồi."

"Không có ai cứu ta, thì ngươi muốn làm gì ta đây?"

"Đương nhiên là..."

Hắn còn chưa nói xong, phía sau bỗng có người loạng choạng chạy tới, ngã nhào xuống nước mưa, giọng nói mang theo sự bi thương xé lòng: "Đại ca, nhị ca bị người của Lục Chiêu Huyền mang tới loạn tên b.ắ.n c.h.ế.t rồi!"

Trái tim ta bỗng chốc chìm xuống vực sâu không đáy.

Mặt Sẹo thu lại vẻ mặt, ánh mắt nhìn ta lạnh lùng, sắc bén đến cực điểm.

Một lát sau, hắn chậm rãi nói...

"Tốt...!tốt lắm! Lục tiểu thư, một mạng đổi một mạng.

Huynh trưởng của ngươi đã g.i.ế.c rất nhiều huynh đệ của ta.

Nhưng mà thứ ta cần không phải là mạng sống của ngươi, ta muốn lấy đinh thanh danh của ngươi."

Hắn ta dùng một thanh đoản đao cắt sợi dây trói ta ra, mũi d.a.o cứa dọc theo váy ta, để lộ đôi vai trần của ta.

“Trưởng nữ nhà họ Lục được cưng chiều nuôi nấng, có thân hình đẹp đẽ đến mức những kẻ thô bạo như chúng ta cũng đánh giá cao.”

Hắn cất đoản đao, ra lệnh cho đám thuộc hạ: "Lột sạch y phục của ả ta, treo trần truồng lên cây cho Lục đại nhân chiêm ngưỡng cho đã!"

Ta không khỏi run lên, ngón tay run rẩy lần mò chiếc vòng bạc trên cổ tay, ấn vào cơ quan bí mật, lật ngược lại, lập tức biến thành một con d.a.o nhỏ sắc bén.

"Thế thì đã sao?"

Ta cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh,

"Thanh danh đối với ta chẳng có nghĩa lý gì, ta không quan tâm, Tạ Trọng Lâu cũng sẽ không bận lòng.

Ngươi thật sự cho rằng có thể bức ta đến c.h.ế.t bằng cách này ư?"

Tên mặt sẹo tiến lại gần, cười gằn: "Nhưng Lục tiểu thư à, giọng của ngươi đang run rẩy đấy."

Chính là lúc này!

Ta bất ngờ giơ tay, con d.a.o nhỏ trong tay đ.â.m mạnh vào mắt hắn, m.á.u tươi ấm nóng b.ắ.n lên mu bàn tay ta, mùi tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Vì động tác này, chiếc váy vốn đã bị rách lại càng thêm tả tơi, gần như hoàn toàn tuột khỏi thân trên, để lộ ra chiếc áo lót màu trắng bạc.

Trâm cài tóc hình hoa hải đường rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tên mặt sẹo ôm mắt kêu thảm thiết: "Giết ả!"

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần, ánh trăng hòa cùng nước mưa rơi xuống, có người xé gió lao đến, ngựa liên tiếp húc ngã mấy tên cướp.

Và giữa đám người hỗn loạn, hắn vớt ta lên, ôm chặt vào lòng, giọng nói nghẹn ngào đau đớn, nhưng đôi mắt sáng như sao trời.

"Chiêu Chiêu!"

Là Tạ Trọng Lâu.

Là Tạ Trọng Lâu thật sự.

Ta nép vào lòng hắn, tuấn mã phi nước đại, tiếng ồn ào phía sau xa dần, chỉ còn lại tiếng mưa rả rích trong đêm tối, và gió lạnh lướt qua bên tai.

"Chiêu Chiêu...!"

Hắn đưa một tay ra, lau những giọt mưa trên mặt ta, nhưng khi chạm vào khóe mắt ướt đẫm của ta, hắn chợt run lên, giọng khàn đặc: "Xin lỗi, Chiêu Chiêu, ta đến muộn rồi."

Trái tim căng thẳng suốt mấy ngày qua bỗng chốc thả lỏng, ta muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra, lại không thể phát ra tiếng, chỉ biết lặng lẽ rơi lệ như mưa.

Có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như ta biết hắn sẽ đến, ta thật sự rất nhớ hắn, chẳng hạn như rất nhiều lần ở kiếp trước, ta đều mong hắn có thể như bây giờ, xuất hiện bên cạnh ta, ôm ta vào lòng, đưa ta thoát khỏi vũng lầy mà chính ta đã bước vào, rồi nói với ta: "Chiêu Chiêu, ta đưa nàng đi."

Nhưng cuối cùng, ta không thể nói được gì.

Bởi vì ta biết, tất cả vẫn chưa kết thúc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play