Một lần duy nhất trong đời, cuộc hội ngộ đời này ta mong muốn nhất, đó chính là được gặp lại nàng.
Mây khói lượn lờ, ánh trăng sáng trong. Linh Nhi một mình dựa vào cửa sổ, xuất thần mà nhìn về phương xa.
Nàng lại nhớ tới người nọ, một bộ thanh y, ôn nhuận như ngọc, phong thần tuấn lãng.
Mấy tháng trước, nàng đi tới cấm địa rèn luyện, ngoài ý rơi vào một bí cảnh, yêu thú tu vi cường đại nhiều không đếm xuể. Cho dù nàng đã thức tỉnh huyết mạch Chu Tước, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, tự nhiên không phải đối thủ của chúng nó.
Một thanh trường kiếm giống như nước chảy mây trôi, chém giết vô số yêu thú, bắn ra vô số hoa máu. Mặc dù trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, cũng bởi vì đầy máu bắn đầy người nhuộm thành màu đỏ thắm yêu dị.
Giống như một đóa Mạn đà la đỏ rực mọc dưới chốn Cửu U, mê người như vậy, nhưng lại là đẹp đến tuyệt vọng.
Linh Nhi đã sức cùng lực kiệt, kiếm trong tay vẫn nắm chặt, nàng là đóa hỏa tang chói mắt nhất Hỏa tộc tại thượng giới, là viên minh châu lộng lẫy nhất Hỏa quốc. Nàng có khí khái của chính mình, có thể máu nhiễm đỏ xiêm y nhưng tuyệt đối không thể lui bước.
Trước khi bất tỉnh, nàng thoáng nhìn thấy một góc áo màu xanh, sau đó ngã vào một vòng tay cực kỳ ấm áp.
Quen thuộc như vậy, phảng phất giống như cố nhân đã từng cùng nhau chung sống, vượt qua năm tháng sông dài. Cách một kiếp người, kiếp này gặp nhau, một khắc kia, nàng tin trên thế gian này tồn tại luân hồi.
Trong lúc hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới truyền thuyết xa xưa kia. Không biết là mấy kỷ nguyên trước, ở một nơi trên cửu thiên thập địa giữa 3000 châu, có một mảnh hỏa tang lâm vô cùng xinh đẹp, đó là đạo tràng của hỏa tang thần nữ.
Lúc đó, Hỏa tộc dưới hạ giới vẫn bị người đời gọi là tội huyết, còn lâu mới sánh được với Hỏa tộc huy hoàng trên thượng giới ngày nay. Vị hỏa tang thần nữ kia lánh đời không xuất hiện, nghe đồn là đang đợi một người không về.
Năm tháng thay đổi, không biết thần nữ đã đi nơi nào, ngay cả cả cánh rưng hỏa tang cũng biến mất không thấy.
Cho đến khi Hoang thiên đế độc đoán vạn cổ danh chấn cửu thiên thập địa xuất hiện, che chở Hỏa tộc dưới hạ giới mấy đời, mới có hôm nay Hỏa tộc thượng giới hưng thịnh như ngày hôm nay.
Nàng là hỏa Linh Nhi, sinh ra ở hoàng đô Hỏa quốc thịnh thế, từ nhỏ đã dung nhan tuyệt thế, thiên phú cực cao.
Nàng hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên chi kiêu nữ, là công chúa cao quý mà toàn bộ người Hỏa quốc kính ngưỡng.
Một ngày kia, nàng rời khỏi hoàng đô, một mình một người du tẩu tứ phương, muốn nhìn ngắm thế gian rực rỡ muôn màu muôn vẻ này. Cho dù từ nhỏ đến lớn nàng được hưởng trăm ngàn sủng ái, nhưng một góc nào đó dưới đáy lòng vẫn luôn trống rỗng. Nàng luôn cảm thấy, giữa thế gian rộng lớn này, nàng không có chỗ để đi.
Lại lần nữa tỉnh lại, trăng đã treo trên đầu cành liễu, ánh lửa bập bùng.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, phát hiện trên người mình khoác một cái áo ngoài màu xanh —— là của người cứu nàng?
“Ngươi tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Theo thanh âm nhìn lại, là một nam tử. Ánh trăng chiếu xuống nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn của hắn. Nhưng khiến Hỏa Linh Nhi kinh ngạc nhất chình là rõ ràng hai người mới gặp nhau, lại giống như đã từng gặp nhau trăm triệu lần.
Trái tim khẽ run lên, nàng áp chế cảm xúc xa lạ này xuống, lên tiếng hỏi: “Là huynh đã cứu ta sao?”
“Không thì sao? Y phục của ngươi nhiễm quá nhiều máu, ta đành phải……”
Còn chưa nói xong, trong lòng Hỏa Linh Nhi đã bốc lên lửa giận, vốn còn định hảo hảo cảm tạ một phen, nhưng không ngờ hắn lại như vậy……
“Đồ xấu xa!”
Trong nháy mắt lời ra khỏi miệng kia, nàng ngây ngẩn cả người, người nọ cũng bày ra vẻ mặt mờ mịt. Lời này làm sao lại quen thuộc như vậy?
“Đừng tức giận, ta chỉ dùng bảo thuật giúp ngươi cầm máu mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn mất quá nhiều máu mà chết?” Hắn vội vàng giải thích nói, sợ nàng tức giận.
Thẹn thùng, quẫn bách, khiến Linh Nhi không chỗ dung thân. Trên gương mặt trắng nõn nổi lên mấy rặng mây hồng, so với đánh má hồng còn đẹp hơn.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, trong mắt hắn tràn đầy tình cảm đen tối không rõ.
Hắn nói, hắn tên Thạch Hạo. Nàng từng nghe thấy phụ hoàng nhắc đến tên của hắn, hắn là thiên kiêu hiếm thấy của Thạch quốc, cũng là thiếu niên hoàng của bọn họ.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, bọn họ kết bạn cùng nhau đi lịch luyện. Linh Nhi từng hỏi hắn lý do vì sao, hắn nói trưởng lão trong muốn hắn ra ngoài rèn luyện, ngắm nhìn bà ngàn châu của cửu thiên thập địa.
Nơi bọn họ tới đầu tiên chính là hạ giới, Linh Nhi chưa từng rời khỏi thượng giới, cho nên nàng rất tò mò với nhân gian phồn hoa, chúng sinh trăm họ.
Thạch hạo trêu ghẹo nàng: “Ngươi là nữ nhi mà Hỏa hoàng thượng giới yêu thương nhất, vì sao lại muốn tới hạ giới?”
Linh nhi trả lời rất kiên định: “Chỉ là do ta muốn đi thôi. Ta luôn cảm thấy đó mới là chốn về của ta.”
Nàng không nhìn thấy thần sắc trên mặt Thạch Hạo, chỉ chăm chú quan sát hạ giới, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Một đường làm bạn, khắc vào trong tâm khảm. Bất luận là đất hoang vùng biên cương, hay là đô thành hạ giới, hắn đều bên nàng. Một đường phồn hoa, không chỉ khắc sâu vào trái tim nàng, mà còn có hắn.
Thời gian trôi nhanh, Hỏa hoàng triệu hồi Linh Nhi quay về, nàng đành phải chia ly với Thạch Hạo. Chỉ là mới ngắn ngủn mấy tháng mà thôi, lòng nàng đã có chút không nỡ, trước kia nàng từng gặp qua vô số, chưa bao giờ có một người làm nàng không bỏ xuống được như thế, chưa bao giờ có một người khiến nàng khó quên như thế.
Trước khi chia chia ly, Thạch Hạo xoa xoa mái tóc nàng, lưu luyến nói.
“Quay về Hỏa quốc đi thôi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Linh nhi áp xuống bi thương trong lòng, xoay người rời đi. Bọn họ chỉ là những lữ khách cùng chung một đoạn đường ngắn ngủi, chỉ có thể làm bạn với đối phương trong giây lát, nói gặp lại, biết đến bao giờ mới gặp lại.
Sau khi trở lại hoàng đô, Linh Nhi thường xuyên ngồi trên gác mái cao nhất trong cung, mỗi lần ngồi là ngồi liền mấy canh giờ. Nàng muốn đứng ở nơi cao, xuyên qua ngàn vạn dặm núi sông để nhìn thấy người kia, nhưng lòng lại không khỏi tự cười nhạo chính mình.
Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, vách biệt muôn sông nghìn núi, ai còn nhớ rõ ai? Chỉ là như vậy mới đúng là cuộc tương ngộ không hẹn mà gặp, mới khó quên nhất.
Mà ở cách đó ngàn vạn dặm, có một thiếu niên hoàng giờ phút này cũng đang ở dưới ánh trăng này, yên lặng mà nhớ tới nàng.
Hắn nghĩ, chờ mùa xuân năm sau, lúc đóa hoa hỏa tang đầu tiên nở, hắn nhất định phải mang nàng tới Thạch quốc, nhìn ngắm cố quốc của hắn.
Duyên phận như tơ hồng, tình ý trăm kết.
Nàng cần hắn, cho nên hắn tới bên nàng, hết thảy là như vậy, đúng lúc gặp gỡ.
Lập xuân, hắn lặn lội xa xôi vạn dặm đi tới Hỏa quốc, nói với nàng: “Linh Nhi, ta muốn mang nàng tới Thạch quốc thăm quan, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?”
Nàng muốn cự tuyệt, nàng là công chúa cao quý của Hỏa quốc, sao có thể dễ dàng cúi đầu như thế, thế nhưng khi đối diện với đôi mắt của hắn, nàng vô thức gật đầu.
Nhân hoàng Thạch quốc dẫn theo vị công chúa duy nhất của Hỏa quốc quay về Thạch quốc, bá tánh hai nước ồ lên, dường như đã minh bạch gì đó.
Tường đỏ ngói vàng, thâm cung vắng vẻ. Hắn vẫn chưa có vị phi tần nào, trong lòng nàng vô cùng vui sướng, không biết tại sao, chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Đế vương tôn sư, bên người sẽ có rất nhiều nữ tử, ngay cả phụ hoàng nàng cũng không ngoại lệ.
“Ta mang nàng đến một nơi.”
Hắn dắt tay nàng tới một nơi xa lạ, hắn nói hắn tạo ra nơi này chỉ vì nàng.
Vừa mới tiến vào, lọt vào trong tầm mắt là một màu đỏ rực chói mắt, khắp nơi toàn là hoa hỏa tang, rực rỡ vô cùng. Linh Nhi lập tức sửng sốt, nàng đã từng mơ thấy một cánh rừng đầy hoa hỏa tang, hôm nay tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng chấn động.
Nàng nhìn rừng hoa hỏa tang, dường như vô cùng quen thuộc cùng thân thiết. Nước mắt chứa đầy hốc mắt, lồng ngực như bị thứ gì đó đè ép, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh rừng hoa hỏa tang kia.
“Linh nhi, nơi này mỗi một cây hỏa tang đều là ta tự mình trồng vì nàng. Hy vọng mỗi năm nàng đều có thể thấy hoa hỏa tang nở rộ khắp núi đồi. Ta nguyện nàng mãi mãi vui vẻ, như những đóa hoa hỏa xinh đẹp này.”
Trái tim nàng lập tức mềm nhũn. Nàng chưa bao giờ nghe được lời bày tỏ thâm tình như thế, không khỏi cảm thấy thẹn thùng, những lời này quanh quẩn bên tai, giống như đã từng nghe ai đó nói qua.
Linh Nhi đặt tay vào trong tay hắn: “Trong mộng của ta cũng có cánh rừng hoa hỏa tang này, từ lần đầu tiên ta gặp chàng, ta liền nhớ kỹ chàng. Có lẽ, đây là do ông trời sắp đặt, nếu có kiếp trước, có lẽ chúng ta từng là một đôi người yêu.”
Tay của thiếu nữ thực mềm, hắn vô cùng trân trọng, gắt gao nắm trong tay: “Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ta đều sẽ vì nàng mà che mưa chắn gió.”
Thiếu niên hoàng bễ nghễ thiên hạ, một thân ngạo cốt, khí phách hăng hái, chỉ cúi đầu vì một người.
Ở một ngày tràn đầy ánh dương xán lạn, công chúa Hỏa quốc gả cho nhân hoàng Thạch quốc. Chí tôn của một nước từ vạn dặm xa xôi tự mình đón công chúa xuất giá, sính lễ chất đầy một cung điện, ngày ấy hồng trang uốn lượn đâu chỉ mười dặm?
Hai nước liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.
Ngày này trăm hoa đua sắc thắm. Hai người hẹn ước bạc đầu, viết trên giấy đỏ, một đời cầm sắt hài hòa.
Đêm đó trên không nở rộ pháo hoa đẹp nhất, đó là khung cảnh lộng lẫy nhất Thạch hoàng tặng cho vương hậu của mình.
Hắn yêu nàng, là bí mật thuần khiết nhất trong sử sách của hai nước.
Thượng giới, toàn bộ nữ tử đều cực kỳ hâm mộ Vương hậu Thạch quốc có thể có được toàn bộ tình yêu của một vị đế vương. Trên trời dưới đất, vĩnh viễn không tương phụ.
Trên Thượng thương, tại Hoang đạo trường, rừng hỏa tang sàn sạt rung động, nhìn vô cùng lãnh lẽo.
Hắn là độc đoán muôn đời, vì vậy bên cạnh hắn chỉ có cô độc vô cùng vô tận.
Nữ tử kia, đã cùng hắn trở thành người xa lạ, chỉ có một sợi nguyên thần giáng sinh ở thượng giới.
Nàng vẫn là công chúa Hỏa quốc, nhưng lại quên mất hắn là ai.
Một sợi nguyên thần kia là toàn bộ tình yêu của hắn biến thành, có thể cùng nàng vượt qua cả đời mỹ mãn ở Thượng giới, hắn đã không còn gì tiếc nuối.
Từ đây, hắn sẽ bảo vệ tốt thịnh thế này, như vậy người ở phương xa kia mới được bình an. Chỉ có hiện thế an ổn, nàng mới yên vui cả đời.
Trong lòng ta chỉ có nàng, thịnh thế này, là lời hứa thế gian phồn hoa hắn trao tặng nàng.
Vượt qua năm tháng sông dài, chỉ vì lại có thể lần nữa được ở bên cạnh nàng, lúc này đây, ta chỉ vì nàng mà đến!