“Kit………”
Lốp xe cùng mặt đường cọ sát tạo ra tiếng rít chói tai cơ hồ muốn đâm thủng tai. Đường Nhược trước mắt tối sầm, còn chưa kịp mắng chết hệ thống không biết chọn thời gian xuyên qua liền hôn mê bất tỉnh.
Khi mở mắt ra ần nữa, trước mắt một mảnh sáng choang, chỉ có hai màn treo xanh lam hai bên nhắc nhở cô không bị trực tiếp ném vào trong quan tài.
“…”
Đầu choáng váng, chóng mặt đến mức cô tưởng hai màn bên giường như đang bị lôi kéo. Cô nhắm mắt, trong đầu vang lên một tiếng cười nhẹ: “Thế nào? Nhân vật chính ngươi chọn, mấy chuyện không dễ chịu như này còn rất nhiều.”
Đường Nhược há miệng thở dốc, quả nhiên trong miệng chỉ phát ra khí âm. Bất quá, cô có thể nói chuyện trong đầu, như thế lại rất tiện: “Ngụy Vũ khi nào lại đây?”
“Tầm 15 phút đi, Nhất Hào tôn quý.”
Đầu choáng muốn chết, Trang Chả nói cô bị chấn động não nhẹ. Bất quá, so với những vết thương hiện tại khác trên người cô, cái này cũng không tính quá nghiêm trọng.
“Còn có cái gì muốn hỏi, nhanh lên, ta muốn đi ăn cơm.” Trang Chả ngáp một cái. “Bất quá ta nghĩ ngươi cũng không có đi… Chỉ là không cần quá nhớ ta nga.”
Ở thời gian tiến hành nhiệm vụ, trừ khi đặc biệt tất yếu, nếu không không thể cùng cộng sự liên tuyến trò chuyện. Đường Nhược đương nhiên tuân thủ quy tắc này, thậm chí có thể ở thời gian làm nhiệm vụ rất rất dài đều nhịn không gọi hắn, liền đối tượng công lược hảo cảm đều không hỏi.
“Ừ, ngươi đi đi.”
Trong đầu, giọng nam cùng âm thanh điện lưu đều biến mất. Đường Nhược nhắm lại hai mắt, ôn tập cốt truyện nhiệm vụ này.
Lần này chỉ là chuyện xưa rất bình thường – quá trình nghịch tập của hôn thê của tổng tài. Nhưng khí vận của vị hôn thê và tiểu bạch hoa tranh đấu quá mức kịch liệt, dẫn tới vai phụ hoàn toàn hóa thành người công cụ, vốn chính là người bên cạnh - Ngụy Vũ thành liếm cẩu của vị hôn thê, là văn học tẩu tử… không thành công.
Nhiệm vụ của cô rất đơn giản – giúp Ngụy Vũ thoát khỏi khống chế của quang hoàn vai chính, trải qua sinh nhật hảo hảo là đủ.
Loại này nhiệm vụ vốn rất đoạt tay, nhưng vấn đề ở chỗ Ngụy Vũ…
Cửa “cùm cụp” một tiếng bị đẩy ra, Đường Nhược theo bản năng nhìn qua, nhưng chỉ có thể chờ màn thong thả kéo ra, sau đó tầm mắt liền đụng vào hai mắt của hắn.
Mắt phượng hẹp dài, mảnh khảnh lông mi nửa che đi thâm thúy màu đen con ngươi, đuôi mắt sếch lên có vẻ đa tình, nhưng ánh mắt hắn lại ôn hòa bình tĩnh làm người không có ý niệm đến gần hắn.
Đường Nhược ngây người trong chốc lát bởi vì choáng váng đầu, qua vài giây mới hốt hoảng mà xem tất cả mọi người.
Hộ sĩ cả người đồ trắng đồng phục, Ngụy Vũ ngồi lên xe lăn cfng với trợ lý mặc đồ đen đằng sau xe lăn.
Cô xoay chuyển tròng mắt, cũng không màng chính mình còn nằm, liền đối với Ngụy Vũ gợi lên một cái cười lộ nửa hàm răng. Chỉ tiếc cô quá gầy, làm đôi mắt quá mức lớn, đáy mắt không có ý cười làm nụ cười càng giả dối, nhìn giống con khỉ nhỏ bắt chước biểu tình nhân loại.
“Tiểu muội muội, đầu còn choáng váng sao?” Hộ sĩ chấn an cô, lộ ra một cái ôn nhu tươi cười. “Trên người của em thương không nặng, không cần sợ hãi.”
Đường Nhược không nói lời nào – nói không được, chỉ có thể chớp mắt. Họ sĩ thuần thục mà đem giường chỉnh cao lên, kiểm tra thân thể của cô sau đó mới quay đầu nói với Ngụy Vũ: “Tình huống như lúc nãy vừa nói, Ngụy tiên sinh…”
“Ân, kế tiếp ta đơn độc cùng cô nói cảm ơn.”
Thanh âm của nam nhân cũng thực xa cách, thanh lãnh, Đường Nhược thật cẩn thận mà liếc hắn một cái, lại không dám lại nhìn mặt hắn, chỉ là liếc đến hắn hầu kết cùng cổ áo sơ mi màu lam.
“Ta kêu Ngụy Vũ. Thực xin lỗi, vừa rồi đụng vào ngươi.”
Xe lăn chậm rãi tới gần giường bệnh, Đường Nhược nháy mắt đã bị mấy cái nút trên tay vịn xe lăn hấp dẫn, Ngụy Vũ ngón tay ấn một cái nút, thon dài đốt ngón tay xinh đẹp giống cây trúc, móng tay được sửa đến chỉnh tề sạch sẽ, không giống cô móng tay đã rất dài còn có cặn bẩn.
“Trên người của ngươi đều là chút trầy da, còn có não chấn động nhẹ, nhưng sẽ không có di chứng, nghỉ ngơi tốt cùng uống thuốc là được.”
Trước mặt tiểu nữ hài không có phản ứng, Ngụy Vũ dừng một chút, thấy cô nâng lên mí mắt tới mới tiếp tục nói: “Tiền thuốc men nằm viện phí đều là ta chi trả, ngươi không cần lo lắng.”
Rõ ràng là cô đột nhiên lao ra đường cái, Ngụy Vũ vẫn là thực hảo tâm mới trả hết viện phí, rốt cuộc muốn cô gánh vác trách nhiệm trên cơ bản không có khả năng —— trên người cô quần áo đều cũ nát, tóc cũng giống cỏ khô, cả mặt và tay chân đều gầy đến quá mức.
Đường Nhược gật đầu, liền không biết làm sao mà nhìn hắn, phảng phất thật sự bị đâm choáng váng.
“Ngươi có thể nhớ tên của mình không? Còn có người nhà điện thoại cùng địa chỉ.”
Cô cắn cắn môi lại bắt đầu cười, chẳng qua lần này cô nửa ngồi dậy, cho nên Ngụy Vũ có thể thấy rõ thiển sắc con ngươi sợ hãi, liên tục chớp chớp hàng mi dài đều giấu không được, ngược lại tạo ra một tầng bóng ma.
Đợi nửa ngày đợi không được câu trả lời, hắn lúc này mới nhíu mày: “Ngươi không nghĩ về nhà, phải không?”
Đường Nhược gật đầu lại lắc đầu, cuối cùng là nâng lên ngón tay chỉ chính mình yết hầu, tế gầy như cành khô ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất gập lại liền gãy.
“Ngươi…… không có biện pháp nói chuyện?” Lúc này đến phiên Ngụy Vũ ngây ngẩn cả người, phía sau trợ lý vội vàng từ trong túi móc ra giấy bút.
“Tiểu muội muội, ngươi có thể viết chữ không?”