Nét chữ tiếng Trung trên lá thư vô cùng xa lạ, không thể nào đoán được ai là người viết.

Nhưng nội dung lại vô cùng quen thuộc:

“Cô nghĩ rằng, trốn đủ xa là có thể tránh được những sai lầm đã phạm phải sao?

Bạch Nhung, cô phải hiểu, những người cô đã làm tổn thương sẽ không hề khá hơn chỉ vì cô rời đi, thời gian trôi qua cũng không làm cho họ bớt đau đớn. Họ vẫn ngày qua ngày, năm này qua năm khác, nằm trong lòng đất tối tăm và ẩm ướt, không bao giờ được giải thoát, không bao giờ thấy ánh sáng…

Cô ích kỷ, cố chấp, hiếu thắng, không ai đáng sợ hơn cô. Ông ngoại của cô chết là vì cô, hãy nhớ rằng, ông vốn dĩ không nên không xuất hiện trên chuyến tàu đó.

Tôi nguyền rủa cô mãi mãi mất ngủ, bị ác mộng đeo bám, suốt đời không có được sự bình yên.

Cô không xứng đáng có một cuộc sống tươi sáng.”

—Mỗi chữ trên lá thư, Bạch Nhung đều nhận ra, nhưng cả bức thư thì lại không thể hiểu hết.

Từng chữ từng câu như lưỡi dao hoen gỉ cắt vào tim, mang đến một nỗi đau âm ỉ và nhức nhối.

Cô muốn quên đi những lời đó, nhưng chúng vẫn khắc sâu trong tâm trí, ngay cả khi cô đã chịu tác động của thuốc mê vẫn có thể mơ hồ nhớ lại.

Lưỡi dao của bác sĩ, ánh sáng trong phòng phẫu thuật, tất cả kích thích thần kinh cô, khiến cô trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ mà hồi tưởng lại nhiều chuyện cũ.

Những hình ảnh vỡ vụn không hoàn chỉnh nhưng rõ ràng.

Trong giấc mơ, cảnh tượng xưa cũ hiện lên.

Vào mùa đông, cô lén nhúng tay vào nước đá rồi giữ trong đó, hy vọng nó mãi mãi đóng băng, thế là ngón tay cô sưng phù, xuất hiện những vết nứt xấu xí do lạnh.

Mẹ lo lắng, còn cô thì hối hận.

“Con ghét nó.”

“Nhưng con không thể rời xa nó.”

“Nếu không chơi violin, con không biết mình có thể làm gì nữa.”

Cô đã từng nói với chính mình những lời như vậy, giờ nghĩ lại, cũng không hiểu tại sao.

Cô biết mình có chút lười biếng, nhưng violin là thứ duy nhất cô kiên trì từ nhỏ đến lớn, tận sâu trong lòng, cô thích violin, điều đó không thể phủ nhận. Nhưng bức thư kia đã khiến cô nhớ lại, đã có một thời gian dài, cô từng ghét bỏ violin.

*

Cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ đã làm hết sức mình để phục hồi tay cô, không đặt tấm thép hay đinh Kirschnerm chỉ đơn giản là bó thạch cao.

Xương cần ít nhất vài tháng để lành lại, cuộc thi PG vào mùa thu này có thể coi như bỏ qua.

Cuộc thi tiếp theo sẽ diễn ra sau ba năm, cô không chắc mình có thể tham gia được nữa.

Dù hồi phục tốt thế nào đi nữa, kỹ năng chơi đàn cũng khó quay lại thời kỳ đỉnh cao, có lẽ, trình độ trước khi bị thương chính là đỉnh cao nhất trong đời cô.

Giờ đây, cô nằm trên giường bệnh không thể động đậy, thạch cao nặng nề treo trên cơ thể khiến cô dù khó chịu mỗi phút giây nhưng vẫn phải chịu đựng.

Cô không muốn đặt tấm thép.

Nếu có tấm thép trong cổ tay, sau này cô làm sao có thể chơi những giai điệu tự do được nữa?

*

Léa với khuôn mặt tái nhợt ngồi bên giường bệnh, quay lưng về phía ánh nắng từ cửa sổ, buồn bã nói: “Xin lỗi, lẽ ra tôi nên ngăn cản cô đi.”

Người trên giường bệnh chưa kịp trả lời, Léa tiếp tục: “Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao khi đó cô lại có thể làm vậy…”

“Ôi, đừng nói tôi ngu ngốc.”

Bạch Nhung nhanh chóng ngắt lời, tay phải chơi đùa với bó hoa trên đầu giường, giọng điệu nhẹ nhàng: “Léa, trong tình huống cấp bách như vậy, đối mặt với một cây violin tốt thì hầu hết các nghệ sĩ violin đều sẽ cố gắng bảo vệ nó — đó là phản xạ theo bản năng, không kịp suy nghĩ. Tôi cũng không có cách nào khác.”

Thấy vẻ mặt của Léa vẫn còn nặng nề, cô nghĩ ngợi rồi tiếp tục giải thích với giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô biết không? Khi tôi còn nhỏ, tôi giúp dì bế đứa cháu nhỏ đi dạo, lúc đi xuống bậc thang cuối cùng thì bị trượt chân… Thực ra, tôi chỉ cần theo phản xạ tự nhiên giơ tay ra chống đỡ là có thể tránh được thương tích, nhưng tôi không buông tay, vì bản năng không để đứa trẻ bị thương, nên trước khi kịp phản ứng, tôi đã ôm chặt đứa bé và quỳ gối xuống bậc thang — ôi, kỳ diệu là đầu gối tôi không bị vỡ, nhưng sau đó để lại hai vết bầm sâu, mất nhiều năm mới tan hết… Ý tôi là, một số phản xạ theo bản năng không thể thay đổi được. Đừng trách tôi ngốc.”

Léa xoa trán, thở dài: “Làm sao tôi có thể trách cô? Đó là lỗi của tôi, có lẽ, nếu tôi đi cùng cô…”

“Không sao cả, thực ra tôi rất vui vì đã mua bảo hiểm cho đôi tay của mình, có vẻ tôi khá sáng suốt!”

Bạch Nhung cười, nhưng đối phương không cười nổi.

Léa thở dài, nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng bệnh trông càng thêm yếu ớt, thậm chí còn buồn bã hơn cả Bạch Nhung. Bạch Nhung không biết liệu mình có nên an ủi cô ấy không.

Opale đứng bên giường bệnh, chạm vào bàn tay phải còn lành lặn của cô: “Liliane, đừng buồn.”

“Chị không buồn.” Cô cầm lấy trái cây ăn vài miếng, thản nhiên nói: “À, Léa, tạm thời đừng báo chuyện này cho Navarre, được không? Tối qua trước khi phẫu thuật tôi đã nhắc cô rồi.”

“Tôi nhớ, nhưng tại sao?”

Cô gái rời mắt, nhìn chằm chằm vào tường, ngập ngừng: “Cô biết đấy, dạo này anh ấy bận… hơn nữa, điều này không cần thiết, ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, giờ tôi chỉ cần chờ hồi phục thôi. Ba ngày nữa khi tôi xuất viện, tôi sẽ tự gọi điện cho anh ấy, được chứ? Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh ấy.”

Léa tỏ vẻ do dự: “Nhưng chuyện này cần được giải quyết.”

Giải quyết thế nào đây?

Nghe vậy, Bạch Nhung vừa đùa vừa nghiêm túc, mặt căng thẳng: “Nếu cô nói với anh ấy trước, tôi sẽ ngay lập tức biểu diễn một màn ngất xỉu cho cô xem.”

“?”

Léa bối rối nhìn cô gái, không hiểu nổi suy nghĩ của cô, đứng dậy, quả quyết nói: “Được, không cần đợi Andre, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này ngay bây giờ.”

Bạch Nhung không quan tâm Léa sau đó đã làm gì, thực tế, cô đã không còn bận tâm đến những chuyện đã xảy ra.

Hai ngày sau, cô vội vàng thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ — dùng tay phải còn có thể sử dụng được, chỉ mang theo vài chiếc váy thường mặc nhất và các giấy tờ tùy thân. Cô đóng chiếc vali lộn xộn, chỉ để lại một lá thư viết bằng tiếng Pháp với những nét chữ nguệch ngoạc.

Khi trời còn chưa sáng, cô nhón chân, lẻn ra từ một cánh cửa bên của tòa lâu đài cổ, mang theo một chiếc vali nhỏ và rời đi.

Do vội bắt chuyến bay nên cô đi rất gấp, nhiều hành lý không quan trọng đã không kịp mang theo, cũng không kịp gửi bưu điện nên đành phải bỏ lại. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện mong Laura có thể giúp cô thu dọn sạch sẽ và xử lý hết mọi đồ đạc còn sót lại.

*

Thực ra tay cũng không đau đến thế.

Cơn đau nhói khi lưỡi dao lướt qua cổ tay, cơn đau âm ỉ khi thuốc tê tan dần… tất cả đều không bằng cảm giác khi cô nhận ra mình không phải là người đáng được yêu thương.

Mùa hè này chỉ như một cơn say, giờ là lúc tỉnh dậy.

Cô sẽ rời xa anh.

Nhưng cô sẽ không bao giờ quên anh.

Tạm biệt chàng hoàng tử trong lâu đài cổ kính, chàng hoàng tử thanh lịch, cô sẽ không bao giờ là công chúa của chàng.

Cô chỉ là một cô gái xấu xa mang tâm hồn u ám và từng mất trí nhớ.

Khi rời đi, màn sương mù buổi sớm cuối hạ bao trùm lấy tòa lâu đài cổ kính xinh đẹp, chiếc võng dưới những cây tuyết tùng bên bờ sông bị sương làm ướt đẫm, những bông hoa linh lan rủ xuống những giọt sương, chiếc bàn gỗ bên lùm cây trống trơn. Vườn nho phía xa lặng lẽ, một vầng trăng còn lơ lửng trên bầu trời xanh nhạt.

Trong khu vườn, những đóa hồng cuối cùng của mùa hè đã tàn úa, rũ xuống bên ngoài hàng rào.

Mùa hè rực rỡ nhất đã trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play