Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ như vàng tan chảy, hàng vạn tia sáng nhỏ lấp lánh trên mặt sông lăn tăn gợn sóng.
Trong khu rừng nhỏ thưa thớt những cây tùng, không gian im lặng, một thiếu nữ lười biếng nằm một mình trên chiếc võng màu sắc rực rỡ, co chân lại, tay lật giở cuốn tiểu sử về Schumann, vừa đọc đến câu chuyện giữa Schumann và Clara.
Không xa lắm, Navarre cầm theo bản kế hoạch sản xuất rượu mới nhất của quý này đi tới. Ban đầu, anh chỉ định trò chuyện với cô về hương vị của lô rượu trước, nhưng khi bước xuống triền dốc, ánh mắt anh bất giác bị dáng hình ấy cuốn hút.
Từ phía sau, cô gái quay lưng về phía anh, mái tóc đen mềm mượt rủ xuống ngoài võng. Giữa hàng cây tùng thẳng tắp, cô mặc chiếc váy ngắn đang rất thịnh hành, đôi chân thon dài lộ ra trước nền ánh sáng chói lóa của hoàng hôn trên mặt sông.
Anh phải đi vòng qua con đường sỏi đá, tiến đến phía trước mới có thể nhìn rõ cô từ phía đối diện, đôi chân vô thức duỗi ra tạo thành hình chữ “M”.
Cô thì vô tư thoải mái.
Nhưng anh phải nhắm mắt lại một chút để kiềm chế, lấy lại bình tĩnh mới bước đến ngồi trước mặt cô.
Anh ngồi xuống cạnh bàn đá, gõ nhẹ lên mặt bàn, nói một cách nghiêm túc: “Thưa cô, có phải cô đang quá nhàn nhã không? Cô không cần tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi à?”
Bạch Nhung quay đầu lại, ánh mắt lạ lùng nhìn anh: “Em tập rồi!”
Hừ, mới tỏ tình được vài ngày mà người đàn ông này đã bắt đầu khó chịu với dáng vẻ lười biếng của cô sao?
Có điều gì đó kỳ lạ.
Chiều hôm sau, Bạch Nhung đang thay dây đàn bị đứt cho Opale trong phòng đàn, vừa thay dây vừa càu nhàu: “Sao dây đàn lại đứt nữa rồi? Lần này còn đứt hẳn hai dây, chị không hiểu được em luyện đàn thế nào mà căng thẳng quá mức như vậy, có thể nhẹ nhàng hơn không?”
Không chỉ dây đàn bị đứt mà cả ngựa đàn cũng bị rơi ra.
Cô ngồi xếp bằng trên thảm, trước mặt là một đống phụ kiện của cây violin, cô nghiêm túc lắp lại rồi tiếp tục nói với Opale: “Còn nữa, chị làm giáo viên cho em vất vả thế này, sao em không ở lại đút cho chị vài quả nho nhỉ?”
Nhưng Opale không biết đã chạy đi từ khi nào, chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn từ phía sau.
Mùi hương nhẹ nhàng của hổ phách thoang thoảng theo bước chân của người đàn ông ngồi xuống ghế sofa. Bạch Nhung thoáng thấy chiếc quần dài màu đen lướt qua, cô ngẩng đầu lên, đối diện là Navarre.
“Cô bé ra ngoài chơi rồi, bảo đàn có vấn đề nên hôm nay nghỉ sớm.”
“Em không có nói vậy.” Bạch Nhung thở dài, tiếp tục thay dây đàn violin, vừa vặn dây vừa gảy đàn để nghe âm thanh.
Navarre nhấc đĩa trái cây bên cạnh, bẻ một nhánh nhỏ chỉ có hai ba quả nho đưa đến trước mặt cô.
“Em còn nhớ kế hoạch sản xuất rượu hôm trước chúng ta đã bàn không?”
“Có, sao vậy?”
Khác với những quả nho dùng để làm rượu, những quả nho ăn tươi này to tròn và căng mọng. Những chùm nho tím thẫm tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng bên cửa sổ.
Anh cúi xuống, một cánh tay đặt lên đầu gối, tay kia cầm cành nho đưa đến gần miệng cô.
Bạch Nhung tập trung vào điều chỉnh dây đàn, vô thức ngẩng đầu mở miệng ra. Đôi môi đó vì khô mà có chút nhợt nhạt.
Từ góc nhìn này, gương mặt cô thanh tú, các đường nét nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi không quá lớn nhưng có vẻ đầy đặn.
Mái tóc đen mượt mà và bồng bềnh, từng sợi tóc rõ ràng và mềm mại, tự nhiên buông xuống vai.
Động tác của Navarre bỗng khựng lại một chút.
Yết hầu anh âm thầm chuyển động.
Cô đang ngồi trong phòng đàn.
Có thể, mới giây trước cô còn đang thao thao bất tuyệt về cảm xúc nặng nề trong những bản nhạc của Dvořák, hoặc có khi cô còn hát theo một đoạn nhạc trước khi chơi đàn, cảm xúc của cô phiêu lãng trong vẻ đẹp thuần khiết của bản “Sonata Piano” của Mozart. Thế nhưng, chỉ giây sau thôi, người ta đã muốn kéo cô vào dòng cảm xúc mãnh liệt và đầy cám dỗ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại.
Bạch Nhung thấy anh ngây người, có vẻ không vui, định tiến lên cắn lấy trái nho, nhưng…
Anh lại bất ngờ thu tay về.
Bạch Nhung: “?!”
“Em tự ăn đi.” Người đàn ông đứng dậy, dời sang chiếc ghế da nâu ở góc xa.
Bạch Nhung cảm thấy khó hiểu, không hài lòng liếc nhìn anh một cái, một lúc sau mới tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Cô nghĩ trong đầu —
Không cần bận tâm đến anh ta. Dạo này người đàn ông này thật kỳ quặc, đang đùa giỡn tình cảm sao? Đang thả thính mình à? Anh ta muốn chiếm ưu thế trong mối quan hệ này?
Cô không dễ mắc bẫy đâu.
“Tháng sau hầm rượu sẽ bước vào mùa bận rộn.”
Cách đổi chủ đề thật thô bạo.
Bạch Nhung nhìn anh: “Ồ.”
Anh lật bản kế hoạch làm rượu trong tay: “Hôm trước anh đã nói với em, hầm rượu Chanson truyền thống thường tập trung vào những hương vị tinh tế như cà phê, gỗ sồi và cacao, tannin đậm đà. Lần này anh muốn thử hương vị phức tạp hơn. Ý kiến của em thế nào? Em đã uống lô rượu trước rồi.”
“Em nghĩ có thể thử hương vị phức tạp hơn, vừa hay có thùng gỗ sồi mới, năm nay nho cũng phát triển rất tốt, đừng lãng phí cơ hội.” Bạch Nhung cúi đầu chỉnh góc ngựa đàn.
“Nhưng điều đó sẽ mạo hiểm một chút, vì thị trường đã quen với hương vị của rượu vang Chanson rồi.”
“Ồ, những chuyện lớn về quyết định thương mại thì đừng thảo luận với em, em không rành lắm.”
Nhưng nói xong, Bạch Nhung nghĩ ngợi một lát, rồi ngẩng đầu lên: “Nếu anh muốn em phân tích theo góc nhìn nghiệp dư, em nghĩ rằng… một thương hiệu không thể mãi mãi dừng lại ở một ấn tượng cụ thể trên thị trường, điều đó cũng không thể thực hiện được.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Navarre, cô tiếp tục chậm rãi nói: “Luôn cần phải thêm vào một vài điều mới mẻ. Thời gian thay đổi, môi trường biến đổi, bất kỳ sự thay đổi vi tế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả sản xuất rượu hàng năm, tạo ra hương vị khác nhau. Vì vậy, một thương hiệu, chỉ có hiện tại mới là bản chất thực sự của nó. Quá khứ chỉ là một hướng đi, không bao giờ là một khuôn mẫu.”
Cô tiếp tục chỉnh ngựa đàn.
Nhưng cô cảm thấy căn phòng đã im lặng trong một lúc lâu, người đàn ông không trả lời, dường như ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Navarre dừng lại một chút, rồi giãn mày, giọng nói trở nên trầm ổn hơn nhiều, như bầu trời đêm tĩnh mịch sau khi mặt trời lặn.
“Em nói đúng.”
Anh chậm rãi bổ sung: “Đúng vậy, không nên dừng lại trong ảo tưởng từ quá khứ. Chỉ có những gì tồn tại ở hiện tại mới là phần tạo nên cô ấy.”
Ơ, sao câu chuyện này bỗng nhiên trở thành một bài triết lý vậy? Bạch Nhung vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen đang tiến lại che khuất cảnh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, cũng tạm thời che kín tầm nhìn của cô.
Người kia ngồi xuống trước mặt cô.
Cằm cô bị ai đó nhẹ nhàng nâng lên.
Anh cúi đầu, nhìn cô chăm chú: “Em còn nhớ không? Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ còn một chút vị giác yếu ớt, khoảng 5% các tế bào vị giác chỉ có thể cảm nhận được vị đắng, càng đắng thì càng khơi dậy khả năng cảm nhận của anh. Đó là lý do anh thường uống những loại rượu vang có nhiều tannin.”
Bạch Nhung bối rối: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì…” Ánh mắt anh dần hạ thấp, “…Anh muốn cảm nhận thêm chút vị ngọt.”
Lời vừa dứt, đôi môi của cô đã bị chiếm đoạt bởi một sức mạnh khó cưỡng lại.
Trên sàn gỗ sồi, xung quanh hai người là những cuốn nhạc phổ và kế hoạch làm rượu rải rác.
Cây đàn cũng bị đặt sang một bên.
Người đàn ông chống một tay xuống sàn, tay còn lại vòng ra sau lưng cô, những ngón tay cuối cùng lướt vào mái tóc mượt mà của cô nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay cảm nhận từng sợi tóc mềm mại và mát lạnh.
Mỗi khi môi chạm vào nhau, đôi môi của cô mềm mại như chiếc bánh pudding, luôn khiến anh luôn muốn chìm sâu hơn để mút lấy.
Nhưng hai lần trước cô hoảng hốt đến mức anh không thể nán lại lâu hơn, không thể như khi gặp cảnh đẹp mà lưu luyến mãi.
Lần này, cô gái dường như không có ý định phản kháng mà chỉ cứng nhắc ngồi đó. Có lẽ cô định đáp lại, nhưng không biết phải làm sao, thành ra hành động có vẻ gượng ép.
Gượng ép?
Navarre không hài lòng, thử dùng đầu lưỡi mở khóa đôi môi mềm mại nhưng cứng đầu kia, cô vẫn không động đậy.
Anh đành phải buông cô ra, khoé miệng nhịn cười: “Liliane, không phải hôn như vậy.”
Bạch Nhung khép hờ mắt, khuôn mặt lộ vẻ bối rối.
Anh nói: “Mặc dù anh…”
Anh ngừng lại một chút, “Nhưng anh có thể dạy em.”
Nói xong, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. Anh bóp nhẹ cằm cô, nhẹ nhàng ép xuống, cúi đầu lại gần môi cô, giọng nói trầm thấp gần như hòa vào không khí xung quanh, dụ dỗ: “Mở ra.”
Cô ngơ ngác há miệng, ngay lập tức bị một luồng nhiệt độ nóng hổi xâm chiếm.
Rõ ràng anh là người chủ động, nhưng lại là người đầu tiên bị cơn sóng tràn qua.
Đầu lưỡi nhỏ của cô vô tình lướt qua.
Nó khơi dậy một cảm giác tê dại không thể kìm nén, cuộn lên một cơn sóng tình cảm mãnh liệt, khiến anh ngay lập tức mút lấy sự ngọt ngào ấm áp đó, say mê mà cắn nhẹ liên tục. Bàn tay giữ lấy sau cổ cô, khiến cô không thể lùi lại, từng đợt sóng cứ dâng trào lên đôi môi cô.
Cô bỡ ngỡ, ít nhất cũng phải thúc đẩy vài lần, cô mới hiểu được ý anh.
Còn với Bạch Nhung, lúc này trên môi có một cảm giác đau nhói nhẹ, đầu lưỡi bị mút lấy và quấn quanh, giống như gió mùa hè liên tục khuấy động những tán lá cây.
Lần này rõ ràng khác biệt.
Khí hậu Địa Trung Hải ở miền Nam nước Pháp thật đặc biệt, những tán cây bàng rộng lớn rung rinh bên ngoài lâu đài. Mùa hè dưới kiểu khí hậu nóng bức và khô cằn này hoàn toàn trái ngược với cảm giác ẩm ướt giữa đôi môi.
Cô mềm nhũn và lạc lối.
Bạn biết đấy, việc tiếp xúc với một người đàn ông trưởng thành như vậy không phải là điều bình thường, bàn tay của anh ấy đã ký những hợp đồng trị giá hàng tỷ euro, mỗi lần lật trang hợp đồng thì có thể điều khiển thế giới đầy biến động khác. Anh ấy biết cách kiểm soát, cũng biết cách phán đoán. Những ngón tay này giữ lấy cằm bạn, dễ dàng khiến bạn mở ra thế giới của chính mình. Anh từ từ tiến sâu hơn, dẫn dắt bạn cảm nhận từng bước của quá trình.
Không biết đã bao lâu, có lẽ là khi cô bắt đầu khó thở, anh mới buông cô ra, để cô hít thở thoải mái trở lại — trước khi rời đi anh vẫn còn quyến luyến cắn nhẹ một cái.
Bạch Nhung theo phản xạ nuốt một ngụm nước bọt.
Quá xấu hổ, cô lập tức dùng mu bàn tay che môi lại, ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt anh ngay trước mắt cô, khóe miệng cong lên cười.
Navarre xoa đầu cô, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ngày mai cùng đi lặn nhé?”
Người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác như màn đêm buông xuống.
Vì vậy, khi cô mở mắt trong cơn mơ màng nhìn ra cảnh sắc trắng xóa ngoài cửa sổ, mọi thứ dần tan biến ở rìa tầm nhìn, cô có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.
Cô lơ mơ hỏi: “Ngày mai?”
“Đúng vậy, dự báo thời tiết nói ngày mai là ngày có thời tiết tốt nhất trong những ngày gần đây. Không có gió, không có sóng, cả ngày trời trong xanh không một gợn mây.”
Bạch Nhung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác đáp: “Ồ, chỉ hai chúng ta thôi sao?”
“Đúng, chỉ có hai chúng ta.”
_
Lời tác giả: Otto bị cho leo cây tức giận ngất trong nhà vệ sinh, kẻ trọng sắc khinh bạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT