Cho đến khi Navarre bước đến trước mặt, ánh mắt của Bạch Nhung mới dời sang bó hoa trắng tinh khôi trong tay anh.

Đó là những bông hoa muguet de mai (hoa linh lan/Lily of the Valley) tươi tắn, rực rỡ – biểu tượng hạnh phúc của nước Pháp.

Nhưng Bạch Nhung đã ôm trong tay vài bó hoa rồi.

Anh chào hỏi cô với giọng điệu bình thường: “Bonsoir.”

Bạch Nhung đáp lại qua loa một câu.

Rồi Navarre chào giáo sư của cô, thậm chí còn gọi đúng họ của bà.

Bạch Nhung nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc.

Giáo sư Dumont liền giới thiệu: “Liliane, đây là Navarre, con trai của một người bạn cũ của tôi. Các em… có vẻ đã quen nhau?”

“Đúng vậy, màn trình diễn của cô Bạch thật hoàn hảo.” Navarre đưa hoa cho cô, anh liếc nhìn bó hoa trong tay cô rồi nhướn mày: “Cô rất được yêu mến.”

Vì sự có mặt của giáo sư, để giữ phép lịch sự, Bạch Nhung tạm thời đặt những bó hoa mình đang ôm lên chiếc xe đợi sẵn bên cạnh, nhận lấy hoa từ tay anh, lạnh lùng, hoặc thậm chí vô cảm, nói: “Cảm ơn, thưa ngài.”

Khi đã tháo giày cao gót, Bạch Nhung trông thấp hẳn đi trước mặt anh, nhưng khí thế của cô chẳng hề suy giảm, cô thậm chí không thèm nhìn thẳng vào anh.

Cô chẳng hề muốn nói chuyện với người này.

Navarre quay sang hỏi giáo sư Dumont: “Cô Bạch là sinh viên của giáo sư sao?”

“À, đúng vậy, Liliane đang theo học khóa sáng tác nhạc phim của tôi. André, học trò này của tôi rất đặc biệt, tuy có hơi lười, nhưng làm việc lại hay trì hoãn…”

Bạch Nhung hơi ngẩn ra, tự hỏi tại sao lại có từ “nhưng” ở giữa câu, cô chỉ thấy Navarre gật đầu, thờ ơ nói: “Cô Bạch chơi vĩ cầm giỏi như vậy mà lại không tham gia cuộc thi quốc tế PG, thật đáng tiếc.”

Giáo sư Dumont ngạc nhiên “Ồ” lên một tiếng: “Thân yêu, em không định tham gia kỳ thi PG lần này à? Làm ơn đi, các bạn trẻ à, hãy tích cực hơn chút đi, ở độ tuổi của em không có nhiều kinh nghiệm sống, việc tiếp xúc nhiều với các nhạc sĩ trên sân khấu là cách tốt nhất để tích lũy cảm hứng sáng tác đấy…”

Bạch Nhung: “…”

Thái độ của Bạch Nhung đối với giáo sư Dumont rất khác so với đối với ông Gruber. Vị giáo sư này gần 50 tuổi, là người Áo, thuộc về nhóm những phụ nữ xuất sắc nhất mà cô từng gặp. Bạch Nhung rất ngưỡng mộ vị nhà soạn nhạc này, phong cách sáng tác tối giản của bà luôn khiến cô nhớ đến nghệ thuật “lưu bạch” (khoảng trống) và “phục đạp” (lặp lại) trong nghệ thuật Trung Hoa cổ đại… hơn hết, bà là một nhà soạn nhạc nữ hiếm hoi.

“Không phải đâu, giáo sư Dumont, em không có ý định bỏ cuộc thi này.” Bạch Nhung cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn giáo sư Dumont rồi liếc sang người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Em sẽ tham gia.”

Navarre mỉm cười đáp lại.

Anh quay sang nói với giáo sư: “Tôi còn nghĩ cô Bạch chắc chắn đang học chuyên ngành biểu diễn violin, hóa ra lại là học sáng tác với giáo sư.”

Giáo sư ngẩng cao đầu một cách thanh lịch: “Có lẽ là vì khóa học của tôi quá thú vị.”

“Tôi nghĩ đúng là vậy. Không biết tôi có thể thỉnh thoảng đến nghe vài buổi học được không?”

Bạch Nhung nhìn Navarre với vẻ khó hiểu: “?”

“Đương nhiên rồi! André, tôi nhớ cậu luôn là một học trò rất xuất sắc… Nhưng, cậu hiểu biết bao nhiêu về nhạc cổ điển?”

“Nghe giọng điệu của giáo sư, bà chỉ nghĩ tôi chỉ là một người buôn rượu thôi, đúng không?” Anh nhẹ nhàng ho, “Thực ra, tôi cũng có chút hứng thú với nhạc cổ điển…”

Bạch Nhung liếc anh một cái.

Navarre ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua mặt Bạch Nhung rồi nhìn giáo sư, chậm rãi nói: “Tôi cho rằng Schumann như một đứa trẻ đầy mộng mơ, âm nhạc của ông luôn tràn đầy sự ngây thơ và thơ mộng. Rất ít nhà soạn nhạc nào có thể viết ra những giai điệu như ông, gần như tái hiện lại thời thơ ấu của mỗi người nghe.”

Bạch Nhung: “?!”

Anh có thể sao chép y nguyên thế này à? Trí nhớ quá tốt! Bạch Nhung thì thầm trong lòng, đến bản thân cô nếu bảo nhắc lại những lời gốc ấy một lần nữa cũng chưa chắc nhớ được một nửa…

Mắt giáo sư Dumont sáng lên, “Ôi, André, không ngờ cậu lại có cảm nhận về nhạc Schumann tương đồng với tôi đến vậy! Quả nhiên cậu hiểu về nhạc cổ điển!”

Bạch Nhung: “…”

*

Một chiếc Audi dừng lại bên cạnh. Navarre nhìn đồng hồ, “Tôi đang nghĩ liệu hai quý cô có muốn cùng tôi đến nhà hàng Champs-Élysées dùng bữa tối không? Cô Bạch, mấy thương nhân Trung Quốc hôm trước cũng có mặt.”

Bạch Nhung lắc đầu.

Dù giáo sư tỏ vẻ hào hứng nhưng cô vẫn lạnh lùng và kiên quyết nói: “Xin lỗi, đột nhiên em cảm thấy hơi mệt sau buổi diễn, muốn về nhà sớm nghỉ ngơi. Chúc mọi người có bữa tối vui vẻ.” Nói xong, cô xoa thái dương, trông có vẻ mệt mỏi.

Giáo sư thất vọng vỗ vai Bạch Nhung, “Thật đáng tiếc, nhà hàng của gia đình Navarre rất tuyệt.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, “Trên bàn ăn chúng tôi sẽ không bàn chuyện kinh doanh. Các nhà đầu tư sẽ về nước vào ngày mai, tối nay chỉ là bữa tiệc chia tay đơn giản thôi.”

Ai cũng biết cô là người giả làm hướng dẫn viên rồi, còn mời đi ăn chung, chẳng phải là cố ý làm cô khó xử sao?

Bạch Nhung: “Thật sự không được, xin lỗi.”

Anh vẫn nhìn cô, chậm rãi và khéo léo dụ dỗ: “Loại rượu vang đỏ phiên bản giới hạn từ dòng sản phẩm thành công nhất năm 1976 của nhà máy rượu chúng tôi có hương trái cây, lại thoảng mùi hoa tử linh lan, ngọt ngào, mọng nước, tannin nhẹ nhưng hương vị phức tạp, từng cháy hàng trên thị trường giới trẻ — tối nay, chúng tôi định mở vài chai như vậy. Cô thực sự muốn bỏ lỡ sao?”

*

Nhà hàng này được trang trí rất đẹp không thua kém gì nhà hàng lần trước.

Bạch Nhung rất thích tấm giấy dán tường màu tím nho với cảm giác cao cấp, làm cô nhận ra ba màu tím, vàng và đen cũng có thể kết hợp như thế này. Cô nhấc tay, nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, hương vị đậm đà rất tuyệt. Lần này, vì có giáo sư Dumont ngồi bên cạnh, cô có thể trò chuyện với giáo sư mà không phải đối mặt với sự khó xử khi nói chuyện với những người khác.

Tối nay, Bạch Nhung mới ngấm ngầm nhận ra từ cuộc trò chuyện trên bàn rằng không phải tự nhiên mấy ông thương gia kia mời cô đi ăn tối lần trước. Cô từng tưởng họ nhiệt tình, nhưng có lẽ họ đã nhận ra cô không phải là “người thuyết minh” thực sự. Có thể họ chỉ muốn xem chuyện gì đang xảy ra mà thôi.

Vậy nên, có lẽ trong bữa tối lần trước, họ đã phát hiện ra điều gì đó. Bạch Nhung không biết Navarre đã giải thích với họ như thế nào sau đó, nhưng dù sao thì những người thương gia kia cũng không đề cập đến chuyện cũ, chỉ là ánh mắt có chút thú vị, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

*

Về tửu lượng của mình, Bạch Nhung nắm rõ, vì thế khi cảm thấy mình hơi ngà ngà say, cô sẽ dừng lại không uống thêm. Đúng lúc đó, vợ ông Trần quay sang cụng ly với cô, “Vậy cuối cùng Thiếu tá Ray Kum có đưa Jeo Lan đi không?”

Bạch Nhung: “…”

Quý bà này lại bắt đầu hỏi cô về câu chuyện bảo tàng, vừa trò chuyện sôi nổi vừa uống rượu với cô.

“À, tôi không thể uống thêm nữa…” Dù rượu có quý thế nào, Bạch Nhung cũng không thể nếm thêm được, “Xin lỗi, nếu bà muốn biết thêm những câu chuyện ly kỳ về nữ thi sĩ, tôi sẽ nhờ bạn tôi, Lý Huệ, tìm hiểu thêm và gửi thư về nước cho bà đọc dần.”

“Ôi, cô gái, nói thế thì không đúng… Những câu chuyện như vậy phải được nói trên bàn ăn mới thú vị chứ, chỉ vài ly thôi mà, cô không chịu nổi sao…”

Khi đang nói, có một người phục vụ bước đến rót rượu cho bà Trần.

Đối diện bàn, Navarre khẽ lắc ly rượu. Anh mỉm cười với quý bà trung niên, nhẹ nhàng nói: “Bà Trần, có vẻ cô gái này đã say rồi, để tôi uống thay cô ấy.”

Người phiên dịch dịch lại lời anh.

Xung quanh có vài ánh mắt mờ ám.

*

Bạch Nhung mới biết Navarre thật sự có tửu lượng tốt đến vậy. Tất nhiên, anh ta còn giỏi hơn nữa.

Suốt buổi tối, Bạch Nhung nghe không ít người khen ngợi anh ta “thanh niên 28 tuổi tài giỏi”. Nhưng chuỗi thành tích và lý lịch đó, cô nghe rồi cũng quên ngay, chỉ nhớ mơ hồ “dù sao thì anh ta cũng rất giỏi”.

Navarre khác với hầu hết người Pháp mà cô từng gặp, anh quá tinh tế; có lẽ Bạch Nhung cũng khác với hầu hết người Trung Quốc mà Navarre từng gặp, cô quá lười biếng.

Sau bữa tối, mọi người chào tạm biệt, tài xế của Navarre đưa giáo sư Dumont đi trước, còn trợ lý của anh đến đón họ.

Trong hai phút đứng chờ bên đường, Bạch Nhung mặc chiếc váy len màu lạc đà không thể chịu nổi cơn gió lạnh, cô vô thức dựa gần vào Navarre, rồi bâng quơ hỏi: “Tôi tò mò, tại sao loại rượu lần trước lại có tên La Neige de l’hiver (Tuyết mùa đông)? Nếu như trong mùa hè nóng nực, có thể tôi sẽ bỏ qua nó chỉ vì cái tên đó.”

Navarre quay người nhìn cô, ánh đèn đường nghiêng nghiêng tỏa ra ánh sáng bạc dịu dàng từ bên cạnh anh.

Ở góc nhìn này, Bạch Nhung không nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng cô nghe thấy giọng Pháp trầm thấp: “Tên gọi này nhằm tạo nên một bầu không khí lâng lâng. Quý cô, hãy tưởng tượng mà xem, ngoài trời tuyết rơi dày đặc trong mùa đông, bên trong lò sưởi đang cháy sáng, mọi người cảm thấy ấm áp, lười biếng, buồn ngủ, giống như khi uống say, hoặc như đang ngủ đông… Khung cảnh này rất hợp với ý tưởng của thương hiệu, đúng không?”

Bạch Nhung gật đầu: “Nhưng tôi nghĩ tên tiếng Trung nên được dịch sát nghĩa, không nên dịch thành những cái tên kỳ lạ kiểu ‘Đông đại bảo’. Thị trường Trung Quốc không kém như vậy, hơn nữa đây lại là sản phẩm thuộc phân khúc trung cao cấp.”

“Vậy dịch sát nghĩa thì tiếng Trung sẽ là gì?”

Bạch Nhung đọc một lượt bằng tiếng Trung để anh cảm nhận trực tiếp cách phát âm: “Tuyết mùa đông.”

Nhìn xem, anh chàng này dù cười cũng vẫn rất điềm tĩnh và đẹp trai, từng nét trên gương mặt không có một chút thừa thãi. Bạch Nhung thầm nhắc nhở bản thân, đừng quên những lời khó chịu mà anh ta đã nói lần trước.

Navarre cười xong thì nghiêm túc nói: “Cô Bạch, tôi thực sự xin lỗi về những lời nói và hành động của mình hôm đó. Hy vọng cô không để tâm.”

“Không sao đâu, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

Dù nói thế, nhưng Navarre không nghe ra trong giọng điệu của cô có bất kỳ ý “tha thứ” nào.

Cô gái này khi nói chuyện luôn tươi cười, khiến người khác bỏ qua sự u ám trong đáy mắt. Anh hiểu rõ, cô vẫn để ý những gì anh nói lần trước.

Nhưng anh không vội làm nguôi đi sự khó chịu ngay lúc này.

“Cô hay quên vì di chứng của việc mất trí nhớ, điều này thực sự chẳng thể tránh được.”

Bạch Nhung thầm trách Lý Huệ vì cái miệng nhiều chuyện, rồi nói: “Ngoài cuộc thi, cả chuyện này ngài cũng biết sao. Sao ngài lại đi dò hỏi ‘bí mật’ của tôi? Mất trí nhớ là bệnh, không phải điều gì đáng tự hào cả.”

“Xin lỗi.” Navarre nghĩ một chút, tiến đến gần hơn, “Để bù đắp, tôi sẽ cho cô biết một bí mật của tôi, được không?”

Bạch Nhung không muốn để ý đến anh.

Cô hỏi: “Bí mật gì?”

Anh hơi cúi đầu xuống.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua rồi dừng lại ở chiếc áo len dệt kim màu caramel bên trong áo khoác của anh, đồng thời cô cảm nhận hương rượu còn vương lại trên người anh, vị chát của tannin trong rượu dường như trôi nổi trong không khí, tỏa ra sức hút mạnh mẽ cùng sự mượt mà như nhung.

“Tôi không có vị giác.”

*

Cơn mưa cuối đông lại bắt đầu rơi, nhỏ nhẹ và liên miên như mưa xuân. Mưa rả rích làm ướt thành phố. Một vài cặp tình nhân đi dạo trên phố đêm. Những chú bồ câu ẩn mình dưới mái hiên. Đài phun nước làm bạn với các bức tượng. Âm thanh rơi xuống Paris như những mảnh vỡ của mây.

Một ông trùm trong ngành rượu vang cao cấp lại không có vị giác?

Bạch Nhung khẽ liếc nhìn người bên cạnh, không kìm được mà suy nghĩ: Không có gì lạ, dáng người anh ta thật đẹp, giống như cơ thể của một người mẫu, từ đường viền của chiếc áo khoác vẫn có thể lờ mờ thấy những đường cơ bắp săn chắc… Không có vị giác, vậy mỗi ngày ăn thực phẩm dinh dưỡng cũng không thành vấn đề nhỉ, hoàn toàn không cảm thấy khó ăn!

Cô lại có chút ghen tị.

Khi trợ lý lái xe đến, quản gia của Navarre cũng đến theo. Người quản gia ngồi ở ghế trước quay lại, đưa cho Bạch Nhung một tấm chăn lông mềm mại.

Bạch Nhung hơi ngạc nhiên, nhận lấy, “Cảm ơn.”

Navarre lấy ra một quyển sổ danh bạ, “Có thể để lại số điện thoại của cô không? Sau này… khi rượu mới của chúng tôi ra mắt, tiện giới thiệu cho cô chọn. Rõ ràng là cô Bạch có thói quen thưởng thức rượu.”

Ha, người này lúc nào cũng quảng bá sản phẩm nhỉ?

Bạch Nhung quấn chăn, do dự nhận cuốn sổ danh bạ dày cộp.

Cô còn tưởng người như anh ta không cần dùng đến sổ danh bạ? Khi mở cuốn sổ ra, cô thấy các trang giấy đầy những tên và số điện thoại dày đặc – được rồi, quả là nhiều đến mức khó nhớ.

Nhưng lúc này, thứ khó nhớ hơn là số điện thoại của chính cô.

Bạch Nhung ngồi đó cố gắng nhớ lại: “Tôi cần một chút thời gian để nhớ ra, đừng vội, để tôi nghĩ… 05…”

Navarre nhìn cô.

“Xin lỗi… nhưng đợi chút, tôi sẽ nhớ ra ngay thôi!” Cô bắt đầu nhớ từng con số một, cuối cùng, khi đến lúc xuống xe, cô đã nhớ hết, bút chấm xuống số cuối cùng, “—3! Xong rồi. Đây, thưa ngài.”

Navarre nhận lấy cuốn sổ.

Hai người xuống xe đứng trước căn hộ.

“Không có vị giác là một bí mật sao?”

“Đúng vậy. Vì thế, mong cô Bạch sẽ không tiết lộ. Điều này thực sự có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của trang trại rượu.”

“Tất nhiên rồi—” Ánh mắt Bạch Nhung dừng lại trên mặt đất một lúc, sau đó cô từ từ ngẩng mặt lên, “Louis-André de Navarre.”

Khi nói, chiếc khăn trắng quấn hờ hững trên chiếc áo khoác dạ xám của cô tuột xuống vai.

Cô chưa kịp lấy tay ra khỏi túi áo để chỉnh lại thì một góc khăn đã được một bàn tay khác nhấc lên.

Navarre rất tự nhiên giúp cô chỉnh lại khăn, “Chúc ngủ ngon, cô Bạch.”

Anh ta dùng giọng khàn khàn có thể khiến nhiều cô gái Pháp xiêu lòng nói “Bonne nuit (chúc ngủ ngon)”. Bạch Nhung nghĩ, giọng nói quyến rũ như vậy thì làm sao có thể khiến người ta “ngủ ngon” được chứ.

Anh ta bổ sung: “Hai ngày nữa, tôi và Otto phải rời Paris vì lịch trình cá nhân, có lẽ lần tới tôi sẽ trở lại vào Giáng sinh. Otto quyết định tổ chức một bữa tiệc, mời bạn bè cùng tụ tập, nên ngày mai cậu ấy sẽ chính thức mời cô và cô Lee. Hy vọng cả hai cô có thể đến.”

“Điều này khó nói, có thể tôi sẽ có kế hoạch khác.” Bạch Nhung ngẩng cao đầu, ôm hoa quay đi, không quay đầu lại bước lên lầu.

Lần tạm biệt này cô không dùng lời chào trang trọng “Au revoir”(Tạm biệt) mà là giọng điệu vui vẻ “A bientôt”  (Hẹn gặp lại).

Trước khi lên xe, Navarre nhìn quản gia rồi nhìn trời.

“Cô ấy đã nhớ tên đầy đủ của tôi rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play