"Cô, con tiện nhân này, hại cả người trong thôn đều mắng tôi, bà đây hôm nay nhất định phải lột da cô ra, xem ai còn tin loại người miệng lưỡi dẻo quẹo nói dối linh tinh như cô." Vương Tiểu Mai nói xong thì xắn tay áo lên định nhào tới.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, tiến lên ôm lấy Vương Tiểu Mai.
Thế nhưng Vương Tiểu Mai đã tức giận đến choáng váng rồi, liều mạng giãy giụa, miệng hùng hùng hổ hổ hô: "Buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải đánh cho cô ta một trận để ngay cả mẹ cô ta cũng không nhận ra cô ta.”
Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa đã bị Vương Tiểu Mai đang ra sức giãy dụa nhằm tránh thoát khỏi trói buộc của cô hất một cái ngã nhào ra đất, cũng không biết cái người lùn này sao lại khoẻ như vậy nữa, sức lực này, cô đều dốc hết sức lực rồi, vậy mà vẫn là không kéo Vương Tiểu Mai ra được.
Lâm Ngọc Trúc tức giận buông tay ra, trong lòng mắng: Đồng đội heo, không di chuyển được, quên đi, quên đi, không quản được, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Trong nháy mắt Lâm Ngọc Trúc buông Vương Tiểu Mai ra, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy quả thực là cả người thoải mái nhẹ nhõm, thế giới đều thanh tịnh!
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới phát giác ra ánh mắt của Lý Hướng Vãn đang nhìn về phía cô, không biết Lý Hướng Vãn nhìn cô làm gì nữa? Trong đầu Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nảy ra một câu nói: Khi bạn nhìn lâu vào một vực thẳm thì vực thẳm cũng nhìn vào bạn.*
*Danh ngôn của Friedrich Nietzsche.
Hai người Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn bốn mắt nhìn nhau, nhưng sự bình thản trong mắt bọn họ ngược lại lại khiến không khí giữa bọn họ trở nên rất quỷ dị.
Lâm Ngọc Trúc bị Lý Hướng Vãn nhìn đến không thể hiểu được.
Chỉ có thể nói là cô nhìn tôi thì tôi nhìn lại cô thôi! Cái này có thể làm Lâm Ngọc Trúc cô sợ chắc?
Lý Hướng Vãn nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt.
Lý Hướng Vãn vẫn cho rằng cô ấy có thể nhìn thấu Lâm Ngọc Trúc người này, tính tình lạnh lùng, không chịu thiệt thòi, tâm phòng bị rất nặng, không giống như là một người tùy ý thổ lộ tâm tình.
Có thể nói người như vậy không phải là một đối tượng tốt để kết bạn, hoá ra là cô ấy nhìn sai rồi, đối với một người như Vương Tiểu Mai mà Lâm Ngọc Trúc đều có thể có vài phần thật lòng đối đãi cơ mà, là cô ấy nhìn sai rồi sao?
Nhưng cũng không đúng, cái loại lạnh lùng tản ra từ trong xương cốt của Lâm Ngọc Trúc chính là không che giấu được, bằng không Lâm Ngọc Trúc cũng sẽ không nhanh như vậy liền buông tay.
Cô ấy vừa rồi sở dĩ nhìn Lâm Ngọc Trúc đơn giản là vì muốn xem Lâm Ngọc Trúc sẽ đứng về phía ai, hiển nhiên, là cô ấy tự cho mình là quan trọng rồi!
Cô ấy không thích Vương Tiểu Mai này, cho nên lúc cô ấy lợi dụng Vương Tiểu Mai sẽ càng không nương tay, dù sao bọn họ chó cắn chó một miệng lông*, Lý Hướng Vãn rất vui vẻ nhìn thấy một màn trước mắt này, trong phòng này người thông minh vẫn còn nhiều, thử nhìn xem một chút mà coi, cô ấy vừa nói xong, cũng đã có rất nhiều người kịp phản ứng lại.
Chó cắn chó một miệng lông: đấu đá nhau nhưng không ai có lợi hết
Cô ấy kỳ thật cũng không chán ghét Lâm Ngọc Trúc, thậm chí cô ấy còn cố ý kết giao với Lâm Ngọc Trúc đâu, thế nhưng lúc cô ấy nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ngày càng thân thiết thì loại ý nghĩ này cũng phai nhạt đi, bây giờ Lâm Ngọc Trúc còn lựa chọn đứng về phía Vương Tiểu Mai, rốt cuộc là không thể kết giao được rồi.
Mọi người vốn tưởng rằng Vương Tiểu Mai sau khi thoát khỏi trói buộc sẽ xông lên đánh Trương Diễm Thu một trận.
Nhưng mà cũng không phải như vậy!
Vương Tiểu Mai chỉ là leo lên trên giường, túm cổ áo Trương Diễm Thu dùng sức lắc, vừa lắc vừa mắng chửi Trương Diễm Thu những câu đại loại như: không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, nói dối không biết ngượng mồm.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu như vậy khiến Lâm Ngọc Trúc có loại xúc động muốn che mặt.
Trương Diễm Thu bất lực giãy dụa ở đó, nhưng không có hiệu quả lớn lắm, lúc này khuôn mặt cô ta trắng bệch không hề có huyết sắc, phảng phất tùy thời đều có thể ngất đi.
Lâm Ngọc Trúc thấy vậy thì sợ Trương Diễm Thu thật sự ngất đi, đến lúc đó mong rằng Vương Tiểu Mai không cho là cô ta giả vờ ngất xỉu, mà đi lên cho cô ta hai cái tát thôi.
Nếu vậy thì cũng thật là oan uổng cho Trương Diễm Thu đó.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vương Tiểu Mai, ngay cả Lý Hướng Bắc cũng không chú ý tới ánh mắt Chu Nam đang âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, tựa hồ như Chu Nam muốn xuyên thấu qua Lý Hướng Vãn mà nhìn cái gì đó...
Lăn qua lăn lại như thế Lâm Ngọc Trúc cũng đói đến mức bụng trực tiếp réo lên rồi, vì thế Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục xem náo nhiệt nữa, xoay người quẹo một cái đi ra tiền viện trở về phòng mình.