"Cô, con tiện nhân này, hại cả người trong thôn đều mắng tôi, bà đây hôm nay nhất định phải lột da cô ra, xem ai còn tin loại người miệng lưỡi dẻo quẹo nói dối linh tinh như cô." Vương Tiểu Mai nói xong thì xắn tay áo lên định nhào tới.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, tiến lên ôm lấy Vương Tiểu Mai.
Thế nhưng Vương Tiểu Mai đã tức giận đến choáng váng rồi, liều mạng giãy giụa, miệng hùng hùng hổ hổ hô: "Buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải đánh cho cô ta một trận để ngay cả mẹ cô ta cũng không nhận ra cô ta.”
Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa đã bị Vương Tiểu Mai đang ra sức giãy dụa nhằm tránh thoát khỏi trói buộc của cô hất một cái ngã nhào ra đất, cũng không biết cái người lùn này sao lại khoẻ như vậy nữa, sức lực này, cô đều dốc hết sức lực rồi, vậy mà vẫn là không kéo Vương Tiểu Mai ra được.
Lâm Ngọc Trúc tức giận buông tay ra, trong lòng mắng: Đồng đội heo, không di chuyển được, quên đi, quên đi, không quản được, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Trong nháy mắt Lâm Ngọc Trúc buông Vương Tiểu Mai ra, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy quả thực là cả người thoải mái nhẹ nhõm, thế giới đều thanh tịnh!
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới phát giác ra ánh mắt của Lý Hướng Vãn đang nhìn về phía cô, không biết Lý Hướng Vãn nhìn cô làm gì nữa? Trong đầu Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nảy ra một câu nói: Khi bạn nhìn lâu vào một vực thẳm thì vực thẳm cũng nhìn vào bạn.*
*Danh ngôn của Friedrich Nietzsche.
Hai người Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn bốn mắt nhìn nhau, nhưng sự bình thản trong mắt bọn họ ngược lại lại khiến không khí giữa bọn họ trở nên rất quỷ dị.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT