Lai Đệ nghĩ, cô mà đi theo cậu ấy thì nhất định sẽ bị bạn học cậu ấy cười nhạo.
Dường như nhìn ra được nội tâm của cô, trong mắt Sơn Nha có một tia sáng chấp niệm, trầm ổn hữu lực nói: “Lai Đệ, thứ quý báu nhất của con người đó chính là có lòng cầu tiến, người biết nỗ lực phấn đấu mới là hào quang chói lọi.”
Lai Đệ nghe ra được thâm ý trong lời nói của cậu ấy, cậu ấy muốn nói, đừng tự ti, cô ấy là hào quang chói lọi sao?
Đột nhiên trong lòng lại vui mừng.
Sau đó cô thử cùng đi vào sân trường đại học với Sơn Nha, nhìn thấy dáng vẻ mọi người hăng hái học tập, thanh xuân tràn trề, trong lòng Lai Đệ vừa tràn ngập niềm tin lại vừa sợ sệt.
Khi cô vừa nảy sinh một tia ý niệm rút lui, Sơn Nha ôn hòa nhìn cô, nói: “Mọi người đều giống nhau, Lai Đệ không cảm thấy cái gì thì người khác cũng sẽ chẳng cảm thấy gì cả.”
Đối với Lai Đệ mà nói thì đoạn thời gian kia rất tốt đẹp, không có ai bài xích cô, khi cô nói ra một tràng tiếng Anh lưu loát thì được mọi người đón nhận bằng tiếng vỗ tay và tán thưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play