Thân thế như vậy, đáng buồn, đáng thẹn, đáng hận lại đáng thán, vẫn luôn là điều cô ta không muốn nhắc đến nhất.
Lâm Ngọc Trúc duỗi tay khẽ vỗ Lý Hướng Vãn tỏ vẻ trấn an, lời hôm nay chắc hẳn là bí mật về thân thế của Lý Hướng Vãn, trong sách không hề nhắc tới.
“Đều đã qua rồi, cô còn có tôi. Tôi ở bên cô, luôn luôn ở bên.” Lâm Ngọc Trúc ở dưới ánh trăng m.ô.n.g lung kiên định nói.
Một thân một mình nơi đất khách, cứ tới ngày lễ lại nhớ người thân.
Mà cô chính là “thân” đặc biệt nơi dị thế của cô ta.
Lý Hướng Vãn dựa đầu lên vai Lâm Ngọc Trúc không khỏi gật đầu, nước mắt lướt qua, rơi xuống quần áo, thấm ướt một mảng.
“Ấy ấy ấy, quần áo, quần áo của tôi, thôi đừng cảm động nữa nhé, tôi không muốn nửa đêm rồi còn về lấy quần áo đâu. Thế là được rồi, là tôi nghiên cứu Hồng học hay là cô nghiên cứu Hồng học vậy. Bộ dạng thương cảm này, nếu như không muốn gả thì tôi nuôi cô là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play