Chú út Thẩm công việc bận rộn, bình thường có ít thời gian rảnh rỗi, mặc dù Lâm Ngọc Trúc tò mò chuyện giữa Thủy Vân Tô và chú út Thẩm, nhưng cứ thế làm cản trở thời gian ở bên nhau không nhiều của đôi tình nhân người ta, thế thì số điện trên đỉnh đầu có hơi lớn rồi (Ý là làm bóng đèn quá nhiều).
Sau khi chú út Thẩm phát tán ra nỗi u oán cực kì lớn, Lâm Ngọc Trúc biết điều không bám lấy người nữa, trước khi chia tay nói: “Chúng ta cũng khá lâu không tụ tập rồi, không bằng tối mai tan làm, đi đến tiệm lẩu của mẹ tôi tụ tập đi, thuận tiện gọi cả chị Phan và chị Du nữa.”
Hiện giờ đã tốt nghiệp, có thể sắp xếp về quê căn bản đều đã về hết, cô em gái Liêm Bát mà Lâm Ngọc Trúc thích nhất cũng trở về quê phát triển rồi.
Ngày gặp lại, cũng chả biết là khi nào.
Thủy Vân Tô gật đầu nói: “Thế để tôi nói với chị Du một tiếng.” Hai nhà ở gần nhau, lúc trở về có thể thuận tiện chuyển lời.
Sau khi hai người tách ra, Thẩm Bác Quận vẫn như cũ đưa Lâm Ngọc Trúc về nhà trước.
Ánh trăng khuyết treo trên đường chân trời, soi xuống con đường nhỏ trong ngõ, một mảnh m.ô.n.g lung. Nhân lúc không có người qua lại, Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Thẩm Bác Quận, cười ngây ngốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT