Thôn trưởng đã mở lời như vậy cũng chứng tỏ rằng chút chuyện không vui hôm nay đã qua rồi, sau này mọi người nên sống thế nào thì vẫn sống như thế.

Lâm Ngọc Trúc cũng không thể thật sự mang hết trứng gà về, lại đẩy qua đẩy lại vài lần, sau khi để lại bốn quả trứng gà thì hai người mới trở về.

Đợi hai người đi rồi, vợ trưởng thôn mới nói: "Tôi thấy trong nhà ăn tri thức này chỉ có hai con bé này là được việc."

Trưởng thôn bị vợ rỉ tai như vậy thì yên lặng không nói lời nào.

Lúc này vầng trăng lưỡi liềm đang treo trên bầu trời cao, trên trời đầy sao.

Bầu trời đêm như vậy thật là đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc những đứa trẻ trong thành phố mấy chục năm sau căn bản không thể nhìn thấy được cảnh đẹp như thế này nữa!

Lúc này Vương Tiểu Mai đã sống lại rồi, câu đầu tiên mà cô ta mở miệng nói chính là, "Sao cô không mang đèn pin theo!"

Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, "Đến chỗ thím Trần cầm theo đèn pin, cô sợ bà ấy không biết chúng ta đổi trứng gà là để đi biếu người khác sao?"

"Bà ta thông minh như vậy sao?" Vương Tiểu Mai bày ra vẻ mặt khinh thường, theo cô ta thấy bà ta làm sao có thể thông minh như vậy được.

"Cẩn thận một chút không bao giờ sai được!"

"Miệng lưỡi cô hôm nay lưu loát thật đấy, không tồi, không tồi, phía trưởng thôn coi như đã bưng bít được rồi chứ?"

"Ừ, bình thường chắc là đã xong rồi!" Chỉ cần trưởng thôn không lên cơn...

"Haiz, hai quả trứng gà cơ mà, vậy thì không nên lắm lời, cô nhìn Lý Hướng Vãn người ta kìa, đó mới là thông minh, từ đầu đến cuối chưa bao giờ cãi lại trưởng thôn."

Lâm Ngọc Trúc nhất thời cảm thấy ngột ngạt, là cô đã kích động rồi... Lúc đó nên thử để một mình Vương Tiểu Mai xông lên, chưa biết chừng hỏa lực vẫn tràn đầy như cũ, cô sơ suất quá rồi...

Vương Tiểu Mai còn đang luyên thuyên, gió thu xào xạc, Lâm Ngọc Trúc run rẩy rồi lầm bẩm: "Sao tôi lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ!"

"Nổi gió rồi, mau đi thôi, gió vừa thổi thật khiến người ta sợ hãi."

Hai người không khỏi tăng nhanh bước chân, đợi đến khi đi ngang qua một mảnh ruộng ngô, nghe thấy một chút tiếng động, hai người lập tức không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân.

Một vài âm thanh không thể miêu tả được càng ngày càng rõ ràng hơn, Vương Tiểu Mai giật mình, suýt chút nữa thì trượt ngã, may thay có Lâm Ngọc Trúc đỡ lấy cô ta.

Giống như các cô là kẻ trộm vậy, chỉ thấy hai người khom người lén lút đi qua, không dám dừng lại phút giây nào.

Hai cô gái không có chỗ dựa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, còn có thể trông cậy người nhà đòi lại chính nghĩa sao? Trời cao hoàng đế ở xa, chưa biết chừng c.h.ế.t rồi mà người nhà còn không biết ấy chứ.

Đợi về đến nhà ăn trí thức, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Vừa nãy trên ruộng có phải có người đang cái gì đó phải không?"

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, đột nhiên cảm thấy buồn cười, mới nhớ ra suy nghĩ hiểu biết của con gái thời này về chuyện nam nữ vẫn còn rất đơn giản, cô giả vờ không hiểu, nói: "Cái gì là cái gì?"

"Ai da, thì chính là... Haiz, không đúng, cô không biết thì cô cũng lén lút làm gì?"

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì: "Chẳng phải là tôi học theo cô đó sao."

Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, "Cô đừng có giả bộ ngây thơ nữa... Cô nói xem ai mà to gan như vậy chứ, nếu như để người khác phát hiện thì nhất định sẽ bị... đưa đến trại cải tạo lao động đó."

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, lúc này đã làm việc cả một ngày trời, ai rảnh rỗi mà ra ngoài đi dạo chứ, nếu nói lũ trẻ trong thôn, nửa đêm ngoài ruộng tối đen như mực, chúng cũng chẳng thích ra đó chơi.

Nếu thật sự bị một hai người phát hiện thì họ cũng chưa chắc đã ăn no dửng mỡ mà quản chuyện này...

Nhưng mà Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không ngờ thật sự có người rảnh rỗi quản chuyện này!

Nếu bạn hỏi là ai thì đây còn là một người quen cũ, thím Lý Tứ!

Nói đến cũng thật trùng hợp, lúc này trong thôn nhà nào nhà nấy không phải là đang nấu cơm thì cũng là đã nấu xong đang ăn tối, nào có ai giống như thím Lý Tứ dạo quanh khắp thôn chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play