Trương Diễm Thu thì lanh chanh nói: "Không phải trong phòng nam thanh niên trí thức đang lắp giường sao?"
Vương Dương không nhịn được mà trợn trắng mắt hỏi ngược lại cô ta: "Chúng tôi ở trong phòng lớn kia suốt, đến chân cũng không bước ra ngoài thì lắp giường kiểu gì?"
Đây đang thay cho câu nói không thể đổi phòng!
Hai nữ thanh niên trí thức mới tới là chị em tình thân của nhau, chị tên là Đổng Điềm Điềm, em tên là Đổng Mật Mật, lớn lên giống nhau đến mấy phần, dáng vẻ cũng giống như tên vậy, rất ngọt ngào.
Đổng Mật Mật thấy nhất định phải đổi phòng, vẫn cố gắng vùng vẫy giãy c.h.ế.t một lần nữa, đi đến bên cạnh Lý Hướng Bắc, cúi đầu mềm mại nói: "Anh Hướng Bắc, em sợ..."
Lý Hướng Bắc hơi giật mình, sau đó lạnh giọng nói: "Cô là? Hình như chúng ta không quen nhau!"
Mặt Đồng Mật Mật lập tức đỏ lên: "Anh Hướng Bắc, nhà em ở sau sân nhà anh nha, không phải anh và chị gái em, còn..."
Lời này không rõ ràng chút nào, người ở chỗ này cũng đều xem Đổng Điềm Điềm và Lý Hướng Bắc có gì đó không thể nói... À... Chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.
Lý Hướng Bắc quay đầu nhìn về phía Đổng Điềm Điềm, vẻ mặt đần ra, nghiêm túc nói: "Cô nói cho rõ ràng, tôi cũng không biết cô ta! Tôi có thể chắc chắn khẳng định." Sau khi nói xong còn có chút chột dạ nhìn Lý Hướng Vãn.
Sắc mặt của Lý Hướng Vãn cũng không được tốt cho lắm...
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vào trạng thái ăn dưa.
Ánh mắt chăm chú của Trương Diễm Thu khi nhìn hai chị em kia cũng trở nên không tốt, thậm chí còn có chút oán hận, Lâm Ngọc Trúc thấy thì run lên một cái, ánh mắt này như thể tôi độc như rắn độc vậy, sau này nhất định cô phải cách xa nam chính ra mới được!
"Đồng chí Lý, là em gái tôi nói không rõ, chúng ta học chung một lớp hồi trung học, anh... không nhớ rõ sao? Lúc trước ghi chép rơi trên đất của anh cũng là tôi giúp anh nhặt, có thể là em gái tôi thấy ghi chép của anh trong nhà nên hiểu lầm... Em đứa nhỏ này cũng thật là, sao không hỏi chị trước chứ, chị còn không nhận ra nha!" Tuy là lời trách cứ nhưng giọng nói lại tràn đầy sự cưng chiều, giống như đây chỉ là trò cười do đứa nhỏ nhà mình gây nên.
Hai chị em nhà này rõ ràng là kẻ tung người hứng.
Ở thời đại này, giữa nam và nữ chỉ cần truyền tay một tờ giấy nhỏ cũng có thể nói thành đang yêu đương, Lý Hướng Bắc không biết một hai nữ sinh trong lớp cũng là một chuyện rất bình thường.
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ cô!" Lý Hướng Bắc nói, dáng vẻ như không muốn nói nhiều khiến khuôn mặt hai chị em cứng lại, anh ta như thế này thì sao có thể rút ngắn quan hệ được chứ?
Vẻ mặt hai người trở nên lúng túng, các cô đến đây vì anh ta, như thế nào cũng không ngờ lúc gặp mặt sẽ là tình huống này, trước kia chỉ cần chị em các cô cười một cái với ai đó trong ngõ thì đối phương cũng hận không thể nhào đến, phản ứng này của Lý Hướng Bắc có chút vượt ra khỏi dự đoán của các cô!
Trương Diễm Thu trực tiếp cười ra tiếng, trong tiếng cười là sự châm chọc rõ ràng đến tràn cả ra ngoài.
Mặt chị em nhà họ Đổng dần dần đỏ lên, có chút uất ức mà đứng đó, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Lâm Ngọc Trúc thấy chuyện đổi phòng này chỉ sợ còn ầm ĩ một trận nữa, khâu giới thiệu lẫn nhau chắc sẽ không có, trưởng thôn cũng không cho cô nghỉ ngơi, buổi chiều cô vẫn phải bắt đầu công việc như thường lệ, nếu ở lại tiếp thì chắc chắn sẽ không dậy nổi, tốt nhất nên về phòng nấu cơm thì hơn!
Lý Hướng Vãn có chút bực bội với Lý Hướng Bắc, cô ấy cũng trở về phòng nấu cơm, Lý Hướng Bắc cũng muốn đi cùng, nhưng anh ta cũng là một trong những người muốn đổi phòng, không thể thoát thân được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hướng Vãn hầm hừ rời đi, anh ta hoảng loạn đến mức tim cũng bất ổn.
Vương Tiểu Mai thấy hai người đều rời đi thì cũng không tiếp tục xem trò vui mà đi theo phía sau trở về.
Lâm Ngọc Trúc nghe được tiếng tranh luận thỉnh thoảng truyền từ phòng trước đến, bước chân dừng lại, cô xoay người giữ chặt lấy Vương Tiểu Mai.
"Sao vậy?" Vương Tiểu Mai khó hiểu nhìn Lâm Ngọc Trúc.
"Không muốn nhóm lửa, hay là tôi với cô ăn chung đi!" Lâm Ngọc Trúc phát hiện gần đây da mặt mình càng ngày càng dày... Cũng không biết tại sao lại như vậy.
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt mấy cái, cố ý nói: "Vậy cô mang đồ ăn sang đi, nhất định không thể thiếu ớt!" Ớt là mạng của cô ta, nhất định phải được bỏ vào!
"Hôm nay muốn ăn cay, bỏ nhiều chút, bỏ nhiều chút." Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói.
Vương Tiểu Mai luôn cảm thấy như có âm mưu gì đó: "...Vậy cô mang đồ ăn đến rồi đến vườn hái chút rau đi, tôi đi nhóm lửa nấu cơm!" Nghĩ lại cơm vẫn nên để cô ấy nấu thì hơn, để Lâm Ngọc Trúc nấu cô ta cũng không yên tâm!
Cứ như vậy, lúc Vương Tiểu Mai hái được nửa chậu ớt nhỏ và một ít rau cần thì hít một hơi, sau đó kinh ngạc hỏi: "Xào toàn ớt như vậy sao? Cô có chịu được không?"
"Tôi muốn ăn cay!"
"..."
Đến lúc Vương Tiểu Mai xào rau, Lâm Ngọc Trúc ngồi trong sân hắt xì, đúng là mẹ nó cay mà.