Vương Tiểu Mai không thèm để ý đến câu hỏi của Lâm Ngọc Trúc, tự mình nói: "Tôi còn nấu cháo nữa, đợi một chút, tôi đi lấy.”

Nghe vậy chút khó chịu trong lòng Lâm Ngọc Trúc đều bị mài mòn!

Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy trơ mắt nhìn Vương Tiểu Mai bận rộn bày thức ăn cùng bát đũa. Sau khi bày biện xong Vương Tiểu Mai mới nói với Lâm Ngọc Trúc: "Tôi thấy cô như vậy cũng không có cách nào nấu cơm, không thì như này đi, lúc tôi nấu cơm sẽ thuận tiện nấu cho cô một phần luôn.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên có chút cảm động, Vương Tiểu Mai không phát hiện cô giả vờ bị thương, cô cũng không có ý định nói rõ, dù sao thì ở thời đại này một chút chuyện nhỏ đều có thể bị phóng đại lên rất nhiều lần.

Cho nên lần này cô giả bị thương cũng phải diễn giống như bị thương thật.

“Cảm ơn cô!” Lâm Ngọc Trúc ngược lại có chút ngượng ngùng.

Lâm Ngọc Trúc không thể ngồi ăn cơm, dứt khoát đứng ăn, Vương Tiểu Mai thì đương nhiên là sẽ ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng rồi.

Vương Tiểu Mai nghe Lâm Ngọc Trúc nói cảm ơn, ngược lại rất giật mình, lại có chút mất tự nhiên nói: "Món ăn này tôi sẽ không so đo, nhưng lương thực này cô phải bù lại cho tôi.”

“Lát nữa cô tự mình lấy đi." Ngày hôm nay cô đã bị lăn lộn đến mệt nhoài rồi, lúc này ăn mấy cái bánh ngô lại cảm thấy rất ngon, nhìn một chậu đồ ăn, ừm, không bỏ quá nhiều ớt vào, có thể thấy được Vương Tiểu Mai rất dụng tâm.

“Lát nữa cô lại lấy thêm chút kẹo đi!”

"Thật sao? Cô không được hối hận đâu đấy!" Ánh mắt Vương Tiểu Mai sáng lên.

Lâm Ngọc Trúc liếc Vương Tiểu Mai một cái, ghét bỏ nói: "Món ăn này ngoại trừ cay ra thì không còn mùi vị nào khác nữa, cũng không trách Trương Diễm Thu gây với cô, chậc”.

Vương Tiểu Mai vừa nghe lập tức liền không tiếp tục hỏi nữa, hét lên: "Nếu tôi có dầu và nước tương thì món ăn này của tôi còn có thể kém sao?”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói cũng không phải không có lý, thế nhưng ngay sau đó cô lại trợn trắng mắt lên nói: "Lần sau cô tiến vào có thể chào hỏi trước hay không hả? Cứ như vậy đá cửa trực tiếp tiến vào có phải quá phách lối rồi hay không?”

Vương Tiểu Mai cắn bánh ngô, sau đó nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Ngọc Trúc bằng ánh mắt không hiểu, sau đó nói một câu: "Chú ý bừa bãi, uổng phí lòng tốt của tôi.”

Nghe vậy, Lâm Ngọc Trúc đáp lại Vương Tiểu Mai bằng một cái liếc mắt.

Một bữa cơm của hai người bọn họ vẫn luôn ầm ĩ như vậy cho đến lúc ăn xong.

Ngày hôm sau Vương Tiểu Mai vẫn cực kỳ nhiệt tình làm thức ăn cho hai người bọn họ, Vương Tiểu Mai vẫn làm theo ý mình, theo thói quen đá cửa mà tiến vào trong phòng, Lâm Ngọc Trúc nghiến răng nghiến lợi không biết làm gì với cô ta.

Đợi đến đêm cuối cùng của ngày nghỉ, Lâm Ngọc Trúc sớm đã chuẩn bị xong một bữa cơm, còn cố ý thêm rất nhiều bột mì trắng vào trong bánh ngô, hấp lên nhìn cái nào cái nấy đều mềm mại, nhìn ngon vô cùng, món ăn cũng không có gì mới mẻ, cô còn hầm một nồi cà tím đậu đũa hái được trong vườn, cũng may trong món ăn cho đủ dầu mỡ, lại có nước tương trong không gian, làm dậy mùi tươi ngon của món ăn, cho nên hương vị của món ăn này còn không đến nỗi, ít nhất so với món Vương Tiểu Mai nấu ngon hơn mấy tầng.

Sau khi đậy kín thức ăn trong nồi cho nóng thì Lâm Ngọc Trúc liền ngồi trên băng ghế nhỏ, ngón tay không ngừng gõ gõ trên đùi, chờ Vương Tiểu Mai làm xong việc trở về.

Từ sau khi có thể tự mình làm chủ cuộc sống của mình, Vương Tiểu Mai tan tầm trở về điểm nhóm thanh niên tri thức có thể nói là rất tích cực, sau khi tan tầm không lâu đã trở về, Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng mở cửa đóng cửa ở bên cạnh, lập tức bưng nồi đi sang.

Hùng dũng hiên ngang đi đạp cửa!!

Cũng trùng hợp, Vương Tiểu Mai vừa thay quần áo làm việc xong, đang xoay người mở cửa thì đụng phải Lâm Ngọc Trúc đang đạp cửa, hơi không chú ý, trán liền đụng vào cánh cửa...

Cũng không phải Lâm Ngọc Trúc hẹp hòi, cô chính là muốn để cho Vương Tiểu Mai trải nghiệm một chút cảm giác bị người khác đạp cửa này, ừm... Tiện theo để hả giận một chút, cho nên lực đạo đá cửa của cô tự nhiên sẽ không quá nhẹ, cần phải khí thế.

Cũng may cô cũng không có nhiều sức lực cho lắm, bằng không trên trán Vương Tiểu Mai sẽ không chỉ sưng lên một cục như vậy đâu...

Trên trán sưng lên một cục, Vương Tiểu Mai mặt mày lạnh lùng, tức giận hung hăng mở cửa mắng: "Người nào tinh trùng lên não..." Đợi đến lúc thấy rõ Lâm Ngọc Trúc đang bưng nồi với vẻ mặt xấu hổ, Vương Tiểu Mai mới thầm mắng một trận ở trong lòng.

Tình hình lúc này rất chi là lúng túng khó xử.

Vương Tiểu Mai dựa vào vết sưng vừa lớn vừa đỏ trên trán để “tống tiền” Lâm Ngọc Trúc ước chừng hai mươi viên kẹo cứng thì việc này mới coi như xong.

Vương Tiểu Mai đang ăn đồ ăn thơm ngào ngạt, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lại một lần nữa dời về phía trán cô ta, vết thương này hình như lại sưng lên một vòng nhỏ, tuy rằng tốn không ít kẹo để bồi thường, nhưng cô luôn có loại xúc động muốn cười, đây là làm sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play