Hai người vừa vào thôn còn chưa đi được bao xa, đã đụng phải một đám bà thím cô dì đứng dưới tàng cây nói chuyện.
Đám bà thím vừa nhìn liền biết hai người này đi thị trấn mua đồ, trong lòng không khỏi có chút chua xót, hai vị thanh niên trí thức này vừa xây nhà vừa mua đồ, thật là có tiền nha.
Người trong thành phố chính là số tốt, như bọn họ đây vất vả nửa đời người cũng chưa chắc bằng mười năm của người ta.
Trong đó có một người là vợ của kẻ lười biếng nổi danh trong thôn, mọi người đều gọi bà ta là thím Lý Tứ, bởi vì chồng bà ta, Lý Lại Tử là con thứ tư trong nhà.
Tục ngữ nói “không phải người một nhà thì không vào chung một cửa” rất chi là đúng, nhân phẩm của tên Lý Lại Tử cũng chẳng ra sao cả, hết ăn lại nằm, còn hung hăng càn quấy, lúc ông ta còn trẻ không có cô gái tốt nào nguyện ý gả cho ông ta hết, cho nên ông ta cũng chỉ có thể cưới một người có thanh danh cũng không tốt lắm làm vợ, chính là thím Lý Tứ bây giờ.
Thím Lý Tứ quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, bà ta cũng là kẻ hết ăn lại nằm, da mặt lại dày, mấu chốt là còn hay táy máy tay chân, đồ vật của hàng xóm láng giềng xung quanh cơ bản đều bị bà ta lấy qua một lần.
Thời gian lâu dài người trong thôn đều không chào đón bà ta, nhưng da mặt bà ta lại dày vô cùng, không thèm để ý chút nào, chỗ nào có náo nhiệt liền chạy đến tụ tập ở đó.
Lúc này nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai xách đồ trở về, bà ta thoáng cái liền chạy tới.
"Ôi chao, thanh niên trí thức các người chính là có tiền, còn mua không ít đâu." Thím Lý Tứ đầy tham lam nói, tay đã bắt đầu không thành thật.
Vương Tiểu Mai nhìn dáng vẻ đầy ghen tỵ của bà ta, nhíu mày, cô ta đến thôn Thiện Thủy này đã nhiều năm rồi, sao có thể không biết thím Lý Tứ này nổi danh là thuốc cao bôi trên da chó chứ, chỉ cần là thứ mà bà ta để mắt tới thì bà ta đều nhất định phải lấy được, cũng không cần biết nó là của ai hết.
Người này hung hăng càn quấy lợi hại vô cùng, vì thế Vương Tiểu Mai không muốn phản ứng bà ta, chỉ là lúc này bà ta đang chắn ở trước mặt hai người bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể đi vòng qua người thím ta.
Vương Tiểu Mai thầm nghĩ trong lòng thật xui xẻo, sau đó Vương Tiểu Mai liền vòng qua người bà ta mà đi.
Không đạt được mục đích, thím Lý Tứ sao có thể dễ dàng buông tha cho hai người họ đi chứ, bà ta xoay người muốn đuổi theo, sau đó lại nhanh tay nắm lấy túi vải của Vương Tiểu Mai không buông tay.
Nhưng bà ta làm như vậy lại vừa vặn đụng vào Lâm Ngọc Trúc một cái, cái bình mà cô ôm vốn đã nặng, cộng thêm hai tay ôm cái bình cả một đường của cô có chút run lên, đã không còn ôm cái bình ổn định được nữa, vì thế cái bình trong tay cô liền rơi xuống chân bà ta.
Thím Lý Tứ ngao lên một tiếng, ôm lấy chân mình, sau đó trong lúc nhe răng trợn mắt phải nhảy bằng một chân, bà ta còn tức giận đẩy Lâm Ngọc Trúc một cái.
Sự việc xảy ra có chút nhanh, Lâm Ngọc Trúc thấy thím Lý Tứ này không giống người tốt, sợ bị bà ta ăn vạ nên tròng mắt của cô khẽ đảo một cái, tiếp theo cô nhanh chóng ngồi xuống đất, sau đó làm bộ không dậy nổi, ôi a kêu lên.
Tất cả mọi chuyền đều xảy ra quá nhanh, trong mắt người ngoài thì chính là thím Lý Tứ đẩy Lâm Ngọc Trúc ngã xuống đất.
Vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy là người sau so với người trước càng thảm hơn.
Thím Lý Tứ thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi trên mặt đất không chịu ngồi dậy, trong lòng tức giận, bà ta chính là nhẹ nhàng đẩy một cái, sao có thể khiến cô bị thương được, vì thế bà ta tức giận mắng: "Cô cũng đừng giả vờ ở đó, mau đứng lên, đầu ngón chân này của tôi khẳng định là bị thương rồi, cô nhanh chóng bồi thường tiền, dù sao thì cô cũng phải bồi thường cho tôi năm mươi đồng.”
A, trong mắt Lâm Ngọc Trúc một trận trào phúng, bà ta một năm khả năng cũng không kiếm được năm mươi đồng, thật là dám đòi đấy.
"Vương Tiểu Mai, cô mau gọi trưởng thôn tới, phần xương cụt này của tôi nhất định là bị gãy rồi, ai ôi, đau c.h.ế.t tôi rồi, mau kêu trưởng thôn tìm giúp tôi một chiếc xe bò, tôi muốn đi bệnh viện, ai ô ~ không động đậy được, cứu mạng, ức h.i.ế.p người rồi, tê... Tôi như vậy không phải là sẽ bị tàn tật đó chứ?”
Lâm Ngọc Trúc diễn vô cùng chân thực, làm cho nhóm các cô các dì các bà vây quanh đều cảm thấy đau, xương cụt mà bị gãy một chút thôi thì cũng đau vô cùng, thấy vậy, thím Vương thường xuyên cãi nhau cùng Lâm Ngọc Trúc đi ra nói chuyện trước: "Đây không phải là thật sự bị gãy xương đó chứ, nếu thật sự bị dập nát thì có khi sẽ bị tàn phế đi, vợ Lý Tứ Lại à, cái người chuyên gây chuyện này, nếu thanh niên tri thức Lâm thật sự bị tàn phế thì không phải là nhà các bà phải nuôi người ta cả đời hay sao hả?”