Mắt Lâm Ngọc Trúc đảo qua đảo lại, nhớ lại thật kĩ, đột nhiên nhớ ra lúc cô đi vào chợ đen, có một người ăn mặc tương tự như bà thím đó đi lướt qua bên cạnh cô, nếu như đoán không nhầm kẻ đó chính là bà ta.
Có lẽ bà ta đang thay ai đó thăm dò xem cô còn hàng không. Nếu như cô ngốc nghếch đi lấy hàng, rất có thể sẽ bị lộ nguồn hàng, đấy là nghĩ theo hướng tích cực, còn theo hướng tiêu cực cũng có khả năng là g.i.ế.c người cướp của.
Nhưng cũng có thể là thám tử.
Mặc dù Lâm Ngọc Trúc không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng mối làm ăn với bà thím kia chắc chắn không thành rồi. Cô chỉ một thân một mình, vẫn là đừng nên đi vào hang sói mạo hiểm thì hơn.
Nghĩ nên đợi khoảng nửa giờ sau hẵng ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc ngồi trên bãi cỏ cười hi hi đếm tiền.
Một xấp dày cộp, có hơn hai trăm ba mươi đồng, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ đến rung đùi, hôm nay cô thu về không ít phiếu công nghiệp, phiếu vải chỉ được có hai tấm, cộng thêm hai phiếu linh tinh khác nữa.
Sắp xếp xong tiền và phiếu xong xuôi, Lâm Ngọc Trúc đứng dậy đi vào nhà tranh tẩy trang, sau khi chỉnh đốn lại một lượt, trong gương lại là một cô gái yểu điệu, trừ da hơi đen một chút, Lâm Ngọc Trúc vừa soi gương vừa nghĩ nên mua lọ kem chống nắng đắt tí mới được.
Cuộc sống đúng là không dễ dàng mà, cái gì cũng phải tốn tiền.
Vương Tiểu Mai đã nói đến nhà họ hàng làm việc, Lâm Ngọc Trúc chỉ đành tự đi ăn cơm trưa một mình. Hai người hẹn nhau chiều nay gặp ở cung tiêu xã, Lâm Ngọc Trúc ra khỏi không gian liền đi từ ngõ nhỏ lên phố đi dạo, sau đó bước đi với bộ dáng họ hàng không thèm nhận đến quán cơm quốc doanh.
Thời này quán cơm quốc doanh quy định mấy giờ mở bán thì chính là giờ đấy, sớm hơn một phút cũng không bán cho bạn, bạn đến muộn hơn giờ hành chính, đầu bếp dù có ngồi trong bếp cũng không làm cơm cho bạn, chính là ngang ngược như vậy đấy.
Đã tới buổi trưa, Lâm Ngọc Trúc cũng không dám chậm trễ. Bận bịu cả buổi sáng cô thật sự đã đói, lúc này không muốn quay lại không gian để nấu cơm.
Dù sao cũng phải đi trải nghiệm quán cơm quốc doanh trong truyền thuyết một lần.
Khi cô đến quán, thời gian vừa hay không sớm không muộn, đã qua thời điểm đông đúc nhất, khi đến cửa sổ xếp hàng thì phía trước cũng chỉ có hai người.
Là một người từ hậu thế xuyên tới sao có thể rụt rè, thế là khi đến lượt của Lâm Ngọc Trúc, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng bá khí nói: “Một bát cơm, một phần thịt kho tàu.”
Nhân viên phục vụ lười biếng nhận lấy tiền và phiếu trong tay Lâm Ngọc Trúc, nói một câu bảo cô đợi xong liền đuổi cô đi.
Lâm Ngọc Trúc thầm mắng trong bụng hai câu, thái độ phục vụ kiểu này đúng là xưa nay chưa từng có.
Vì để không lãng phí tài nguyên, người như cô khi ăn cơm một mình không tránh khỏi đi ngồi chung bàn, nhưng mà duyên phận thật kì diệu, Lâm Ngọc Trúc mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có người quen cùng ngồi xuống.
Chính là anh chàng đẹp trai với tên tay sai mập ở chợ đen.
Lâm Ngọc Trúc khóe mắt giật giật, lập tức thu lại cảm xúc, mặt không biểu cảm liếc hai người kia một cái, cúi đầu xuống.
Cô nghi ngờ hai người này nhìn chằm chằm vào cô, ngàn vạn lần không thể để lộ vẻ chột dạ khiến cho đối phương nhận ra, cô tin tưởng vào kĩ năng hóa trang của mình, ừm, rất tin.
Có thể do lòng tin mạnh mẽ, cô thật sự tin tưởng bản thân, Lâm Ngọc Trúc ngồi đối diện với hai người họ với dáng vẻ hết sức vân đạm phong kinh, xa lạ như bọn họ xưa nay chưa từng gặp mặt.
Thẩm Bác Quận chỉ liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, thấy đối diện là một cô gái cũng không nhìn thêm nữa, Lý Mập ngồi bên cạnh nheo mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc, đôi mắt lóe sáng, ánh nhìn có chút thẳng thắn.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lập tức sắc như d.a.o phóng qua đó, nhìn cái gì mà nhìn, muốn giở trò đồi bại hay gì?
Lý Mập lập tức bị dọa không dám nhìn nữa, lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ trước mắt xinh thì có xinh thật, chỉ là hơi hung dữ một chút.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc lại cảm thấy là con gái cũng có chỗ tốt của con gái, người ta không tiện nhìn chằm chằm vào cô.
Lý Mập đợi cơm đưa lên đến chán nản, nên nhỏ giọng nói chuyện với Thẩm Bác Quận: “Anh, theo lý mà nói thì không thể nào, khuôn mặt và khẩu âm của thằng nhóc đó đều không giống, chắc chắn không phải người bản địa, tại sao lại quen thuộc địa hình nơi này của chúng ta như vậy, ngay cả hai chúng ta đều bị nó cắt đuôi.”
Bàn tay đang đặt trên đùi của Lâm Ngọc Trúc khẽ run, tai cô thính nên nghe rõ mồn một từng câu nói của tên mập, thầm nói: quả nhiên là bọn họ.