Tiếng còi xe lửa truyền đến, vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy xe lửa cũng đang chậm rãi tiến vào sân ga.
Mẹ Lâm lập tức rơi nước mắt, thừa dịp Lâm Ngọc Trúc không chú ý lặng lẽ lau mắt.
Chờ Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn thì cặp mắt kia vẫn còn đỏ.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: "Mẹ không nỡ để cho con đi hả? Bây giờ mẹ có còn chê con phiền không? Nếu không mẹ đi với con, dù sao mẹ cũng đã nghỉ hưu rồi. Cái khác không nói, chỉ bằng giao thiệp của con ở thôn Thiện Thủy thì mẹ ở đó vài năm cũng không ai dám đuổi mẹ đi.”
Nghe con gái út nhà mình khoe khoang cũng không phải một lần hai lần, khuôn mặt của mẹ Lâm liền xuất hiện vẻ dở khóc dở cười nói: "Mau đi đi, để cho mẹ được thanh tĩnh. Ngày nào cũng hầu hạ các anh các chị, làm như tôi nguyện ý lắm không bằng.”
Lâm Ngọc Trúc cười hắc hắc, lúc này xe lửa cũng vào trạm rồi.
Hai chị em Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương vội vã lên tàu tìm một chỗ ngồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT