Trước khi đi, anh cả quay đầu lại nhìn cha mẹ mình, bị kẹp ở giữa, anh cảm thấy rất khó xử.
Mẹ Lâm vẫy tay với con trai cả, tỏ ý bà hiểu mà.
Đợi hai người đi khỏi, trên mặt mẹ Lâm rất thản nhiên, chẳng nhìn ra được chút mất mác nào cả.
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, hỏi một cách cộc lốc: "Mẹ kiểm soát biểu cảm càng ngày càng tốt lên rồi đấy. Chẳng nhìn ra chút nào là không vui luôn."
Mẹ Lâm lập tức nghiêm mặt, nói: "Con xem mẹ con nhỏ mọn vậy sao! Nhà họ Đặng chỉ có mỗi một đứa con gái là chị dâu con, năm hết Tết đến, trong nhà quạnh quẽ, thật đáng thương biết bao! Mẹ có các con ở bên cạnh, cũng không thiếu một đứa con trai như anh con." Nói xong, trong giọng nói còn lộ vẻ tự hào.
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, nịnh nọt: "Ôi chao, mẹ công tác bao nhiêu năm nay, giác ngộ quả thật đi lên vèo vèo."
Mẹ Lâm lườm con gái rượu nhà mình một cái, trong lời nói có ý tứ sâu xa: "Chỉ là mẹ nghĩ mẹ đối xử tử tế với con gái nhà người ta thì người ta cũng sẽ đối xử tử tế với con gái mẹ thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play