Thẳng thắn mà nói, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã ở bên nhau cũng là chuyện mà hai bên đều tình nguyện.
Nhưng từ miệng Khâu Nguyệt thì lại khác.
Giống như Tiểu Ngọc Trúc cố ý bám lấy vậy.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không vui.
Nếu như Tiểu Ngọc Trúc cố ý bám lấy, vậy Khâu Minh gửi thư từ ngàn dặm xa xôi tới thì tính là gì chứ?
Thấy sắc mặt của thím Khâu không được vui, xem ra còn chưa biết, sợ tên nhóc này mượn đề tài nói chuyện nhà mình, Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói: "Khâu Nguyệt, cô là người lớn rồi, lời nói ra thì phải có trách nhiệm. Tôi chơi với cô là vì mối quan hệ hàng xóm thân thiết của chúng ta. Chuyện này có liên quan gì tới anh cô chứ. Nói cứ như anh cô giống người được hoan nghênh lắm vậy. Cô tố cáo thì sao, tôi sợ cô chắc. Anh ta là anh cô chứ không phải anh tôi. Sao tôi phải sợ anh ta."
Khâu Nguyệt kinh ngạc nghe Lâm Ngọc Trúc nói những lời này, chỉ tay vào Lâm Ngọc Trúc nói: "Cô với anh tôi, cô với anh tôi. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT