Khi ăn cơm xong, Lâm Ngọc Trúc đưa em trai về phòng mình, dò hỏi tình hình trong nhà một chút.
Lâm Lập Dương năm nay mới mười bốn đã đến nông thôn rồi, Lâm Ngọc Trúc cứ cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện.
Dưới sự tra hỏi của Lâm Ngọc Trúc, Lâm Lập Dương bất đắc dĩ nói: “Mẹ không cho em nói với chị. Sợ chị lo lắng trong nhà. Đơn vị của cha phân nhà, anh chúng ta dù gì cũng là cán bộ, giành được một chỉ tiêu. Hàng xóm nhà chúng ta là nhà họ Khâu, không giành được chỉ tiêu, nên đỏ mắt. Báo cáo lên Hội Ủy viên Cách mạng. Nói công việc của chị hai không phù hợp chế độ, mẹ chúng ta không còn cách nào, bèn nghỉ hưu trước hạn, nhường cho chị hai lên làm. Sau đó nhà họ Khâu không phục, lại đi Hội ủy viên Cách mạng, nói nhà chúng ta có năm đứa con, chỉ có một đứa tới nông thôn. Em đã tốt nghiệp rồi, còn ở nhà hưởng phúc.... Đó thấy chưa… Em cũng xuống nông thôn rồi. Mẹ dùng chút quan hệ, đưa em qua đây, nghĩ hai chị em có thể chăm nom cho nhau. Chị, chị yên tâm, em tuyệt đối không kéo chân chị đâu. Chị ở thôn này sống như thế nào? Có khổ không?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Mới bắt đầu khá mệt. Bây giờ làm giáo viên thì đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Lâm Lập Dương gật đầu, nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, cuối cùng vẫn là không kìm nổi, nói: “Lúc mới đầu chị đi, mẹ lén khóc mấy lần liền. Năm nay thấy chị không trở về ăn tết, vào hôm ba mươi, còn lén lau nước mắt nữa.”
Lâm Ngọc Trúc há miệng, nhất thời có chút ngẩn ra.
Trong phòng yên tĩnh hơn nửa ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT