Nói xong, vợ trưởng thôn thấy sắc mặt của Trương Diễm Thu trắng bệch, trong mắt không phục nhưng không dám thể hiện thì trong lòng hừ lạnh, biết rằng bà ta đã tốn nước bọt, người ta căn bản không nghe lọt tai, giọng điệu không khỏi chuyển sang châm chọc: "Tôi thấy cô vẫn là nên quay về thành tâm nhận lỗi với người ta đi, cô bảo ông Tào nhà tôi đi, có thể nói gì giúp cô được chứ? Bảo những cô gái ở nhà ăn trí thức hầu hạ cô chắc? Lại còn phải dỗ cho cô ăn?" Mặt mũi lớn quá nhỉ!

Vợ trưởng thôn với vẻ mặt kì quái, biểu cảm tha thiết đã kích động Trương Diễm Thu khiến cô ta không muốn nói gì nữa, trong đầu toàn là xấu hổ và tức giận không chịu nổi, không nói hai lời liền chạy ra khỏi sân.

Cô ta vừa đi trên con đường làng nhỏ, vừa suy nghĩ bản thân phải đến khi nào mới có thể quay trở về thành phố, một đám thanh niên trí thức cũ đã ở lại đây sáu bảy năm rồi, lẽ nào cả đời này cô cũng phải ở lại đây, làm công việc mệt nhọc nhất, còn bị bắt nạt sao.

Càng nghĩ càng không có hi vọng, lại bị đủ kiểu người bắt nạt, cô ta nhìn chằm chằm mặt sông một lúc lâu, cuối cùng cô ta hạ quyết tâm, nhắm mắt nhảy xuống.

Vừa hay có mấy đứa trẻ trông thấy, chạy khắp thôn lớn tiếng hô hào, tìm người lớn cứu người, mới cứu được người lên.

Sau khi trưởng thôn biết Trương Diễm Thu nhảy sông, sắc mặt vô cùng đặc sắc, quay đầu dạy bảo vợ mình, rồi vội vàng chạy ra bờ sông.

Người đã cứu được, cũng đã đưa tới nhà ăn trí thức, lần này thôn trưởng không thể không ra mặt cho Trương Diễm Thu, suýt chút nữa đã có người mất mạng rồi, chuyện này ông ta không thể không quản nữa!

Vương Tiểu Mai trông thấy Trương Diễm Thu được khiêng về thì trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, lúc này tay cô ta cũng không nhịn được mà run lên.

"Mấy cô gái các cô làm sao vậy, có chuyện không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Có chuyện gì không thể giải quyết được, cứ phải làm ầm ĩ tổn hại đến mạng người mới chịu dừng sao?" Trưởng thôn nghiêm nghị giáo huấn.

Triệu Hương Lan bày ra vẻ mặt uất ức, "Trưởng thôn, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi vẫn luôn khuyên hai người họ bớt giận, không ngờ họ đều là những người nóng nảy..."

Vương Tiểu Mai vẫn đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng.

Trưởng thôn thấy bộ dạng của cô ta như vậy cũng không nói thêm gì nữa, biết sợ là tốt, "Mau khiêng người vào đi, mấy nữ đồng chí các cô giúp cô ta thay quần áo, hai ngày tới quan tâm chăm sóc cô ta thêm.

Đặc biệt là Vương Tiểu Mai, cô đừng bắt nạt người mới tới nữa, một cô gái như cô ta lần đầu tới đây còn chưa kịp thích ứng, cô phải nhường nhịn cô ta nhiều hơn, làm người không thể ích kỷ như vậy được, những thanh niên trí thức từ khắp nơi tới đây càng nên đoàn kết yêu thương nhau hơn.

Người này nếu như còn bị cô bắt nạt mà xảy ra chuyện một lần nữa thì tôi sẽ đưa cô đến công xã điều cô về quê, thôn chúng tôi nhỏ không giữ được người như cô, lời tôi nói đến đây thôi, sau này cô tự xem mà làm đi!"

Nói xong, các thôn dân khiêng Trương Diễm Thu vẫn hôn mê bất tỉnh vào trong phòng.

Triệu Hương Lan nhìn Vương Tiểu Mai bị dọa không nhẹ, đứng sững sờ bên cạnh, trong lòng cười thầm, quay đầu nói với Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: "Một mình tôi sợ rằng không thay quần áo cho cô ta được, chúng ta cùng làm đi!"

Hai người cũng không thể từ chối nên cùng cô ta vào phòng giúp một tay.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai vẫn đứng ngây ngốc ở đó rồi thở dài một tiếng, cô gái này sợ rằng phải mang tiếng điêu ngoa hống hách ép c.h.ế.t người rồi!

Nhìn xuyên qua hiện tượng để xét bản chất, không khó để nhìn ra Vương Tiểu Mai là làm s.ú.n.g cho người ta bắn, đoán chắc sau ngày hôm nay, cô ta và Trương Diễm Thu đều sẽ không phải người tốt trong miệng thôn dân.

Lúc này phần lớn thôn dân là thông cảm với Trương Diễm Thu, nhưng sau chuyện này thì phải cách xa cô ta ra, bởi vì chuyện đánh rắm lớn một chút đã nhảy sông tự sát, ai còn dám qua lại với cô ta nữa, nếu nói câu nào không phải, người ta lại nhảy sông thì phải làm sao? Người như vậy tốt nhất là cách xa ra, đừng động chạm vào là được.

Cách làm này của Trương Diễm Thu chính là tổn thương địch một nghìn nhưng tự hại mình tám trăm.

Dưới sự ừ hứm của trưởng thôn, các thôn dân đều giải tán và rời khỏi, vẫn có tiếng thảo luận loáng thoáng truyền vào trong sân, Vương Tiểu Mai lúc này mới tỉnh táo trở lại, nước mắt lưng tròng, uất ức nhìn ra ngoài sân lại nhìn vào trong phòng rồi hét lên: "Chỉ có mình cô biết nhảy sông chắc, cô nhảy sông thì cô có lí à?"

Các thôn dân chưa đi xa nghe thấy vậy thì nhìn nhau ngơ ngác, sau đó tặc lưỡi, Vương Tiểu Mai này thật không ra làm sao cả, người ta đã như vậy rồi mà còn bắt nạt nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play