Cô ta cũng thật mau nước mắt, ào cái đã lã chã rơi xuống, nói bằng giọng run rẩy: "Tay tôi làm việc rách cả da, rửa bát quả thực là rất đau, chị Lan không nhìn nổi mới bảo tôi về phòng.

Khoảng thời gian trước vì bệnh không dậy nổi mới không đi mượn lương thực, tôi cũng đã mở lời với chị Lan rồi, đợi bệnh khỏe lại tôi sẽ lập tức đến cỗ đội trưởng mượn lương thực.

Sao cô có thể nói oan cho tôi như thế, cô muốn ép c.h.ế.t tôi sao."

Những người có mặt trông thấy dáng vẻ khổ sở của Trương Diễm Thu, nghe lời giải thích của cô ta thì đều cảm thấy Vương Tiểu Mai chuyện bé xé ra to.

Một người gầy yếu bị ép đến mức bật khóc hu hu ở đó, một người vẻ mặt hung dữ, hùng hổ dọa người đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng là người yếu dễ được người ta thông cảm hơn.

"Haiz, xem tôi này, tôi đã quên bẵng luôn vụ này rồi nên không nói với mọi người, Diễm Thu quả thực đã từng nói với tôi đợi đến khi khỏi bệnh sẽ đến đội mượn lương thực. Tiểu Mai, cô đừng làm ầm ĩ nữa, còn ầm ĩ tiếp sẽ khiến người ta chê cười đấy, bữa cơm này còn chưa ăn xong, chúng ta mau về thôi, còn không quay lại thì cơm sẽ nguội mất." Triệu Hương Lan nhẹ giọng nói, nghe thế nào cũng giống như đang an ủi tâm trạng của hai người.

Hà Viễn Phương xoa bụng, nghe cô ta nói vậy anh ta cũng cảm thấy đói rồi.

Chu Nam đứng bên cạnh làm nền, vẻ mặt lạnh lùng.

Vương Tiểu Mai cười lạnh, "Chỉ có cô biết làm người tốt, tôi là kẻ xấu, tôi mặc kệ, dù sao thì tôi cũng không muốn hầu hạ cô ta, cô thích làm người tốt thì cô rửa bát, cô cọ nồi, cô cho vay lương thực đi, đừng có ở bên tai tôi thì thầm nọ kia, cô chấp nhận bị ức h.i.ế.p thì một mình cô chịu, dù sao hôm nay tôi để lời tại đây, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta, hoặc là để cô ta ăn riêng, hoặc là tôi ăn riêng.

Rau trong vườn này có một nửa là của tôi, trong ruộng phần trăm cũng có một nửa của tôi, nồi bát muôi chậu cũng chia ra cho tôi, chiếc nồi kia phải để tôi nấu trước, bằng không tôi sẽ trực tiếp phá hỏng nó, ai cũng đừng hòng ăn!"

Dứt lời, toàn hiện trường im bặt.

Triệu Hương Lan trầm mặc không nói, sắc mặt không rõ nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ bất thiện.

Hà Viễn Phương hết nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, đột nhiên bước lên trước, đi tới bên cạnh Trương Diễm Thu, thật thà nói: "Hay là tôi với cô ăn chung, hai chúng ta ăn riêng?"

Trương Diễm Thu đã không thể khóc nữa, nhìn Hà Viễn Phương như sét đánh giữa trời quang, khóe miệng không nhịn được mà run run.

Vương Tiểu Mai thiếu chút nữa thì ngửa cổ lên trời cười lớn.

Lâm Ngọc Trúc:...

Bầu không khí liên tục thay đổi.

Sắc mặt của Trương Diễm Thu từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang đỏ, rồi sang tím, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt căm hận xô Hà Viễn Phương chạy ra ngoài.

Nhân vật chính thiếu mất một người, hiện trường lập tức giải tán, ai về nhà nấy, Vương Tiểu Mai giống như một con gà trống thắng trận, vênh mặt ưỡn n.g.ự.c mà rời khỏi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn trời không biết nói gì, cũng không biết cô gái này ra vẻ cái gì, châm biếm phòng cách vách một lượt vẫn chẳng giải quyết được chuyện gì cả.

Nhìn bóng lưng Triệu Hương Lan chậm rãi rời khỏi, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc nhìn theo hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ cô gái này sau này vẫn nên cách xa ra một chút mới được, cô ta không giống người tốt!

Lý Hướng Vãn trốn trong phòng mãi không ra, thấy mọi người đều đã tản đi mới bước ra, lắc đầu. Cô ấy không để ý nghe lời phân bua của những người này lắm, chỉ chú ý đến những lời châm chọc đám người đến từ thành phố lớn bọn họ cao quý gì đó của Vương Tiểu Mai, trong lòng càng ghét Vương Tiểu Mai thêm vài phần, thầm nhủ: Sau này tránh xa loại người này ra một chút.

Vốn cho rằng chuyện này cũng sẽ trôi qua như vậy, có cãi nhau nữa cũng không được gì, thật sự có thể đuổi người ta ra ngoài hay sao.

Ai mà ngờ chỉ nửa tiếng sau, trưởng thôn dẫn theo thôn dân khiêng Trương Diễm Thu ướt nhẹp đã rơi vào hôn mê hùng hổ xông vào nhà ăn trí thức.

Chỉ trong chốc lát như vậy, trong sân đã đứng đầy người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play