Có con men, hấp bánh bao dễ hơn nhiều, Lâm Ngọc Trúc cố ý hấp một nồi bánh bao thật to.

Bánh bao được hấp hơi xốp, có thể thấy tay nghề của cô vẫn chưa ném đi. Bắt đầu ăn thấy cũng không tồi, mùi hương lúa mạch đậm đà, nhai tiếp còn có vị ngọt tràn ngập trong miệng khiến người ta hận không thể ăn xong cái bánh bao lớn trong một ngụm.

Lần này vừa có canh gà vừa có bánh bao, bỗng nhiên cảm thấy cơm tối như vậy xem như khá được!

Thông thường trong không gian có nhà tranh, cô hoàn toàn có thể nấu cơm trong nhà tranh nhưng Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một phen lại thấy vẫn nên đốt bếp lò trong nhà đất nhỏ ở hiện thực, tuy người khác không vào nhà này của cô nhưng có thể nhìn ống khói mà.

Ống khói mà không bốc khói thì sao có thể chứng minh cô đã thổi lửa nấu cơm rồi! Không ăn cơm, cô là tiên nữ hạ phàm à?

Chi tiết này rất quan trọng, cô dứt khoát bỏ bánh bao đã hấp chín vào trong nồi đất hâm nóng lại, còn đun thêm một ít nước nóng nữa, nói đến nước nóng cô lại muốn mua một cái ấm nước siêu tốc bằng sắt nhưng nghĩ lại thì thôi được rồi, sân trước còn dùng nồi sắt lớn để nấu nước nóng đấy.

Của cải không nên để lộ ra ngoài, khiêm tốn thì tốt hơn.

Cũng may cô có thể mua cái ấm nước siêu tốc trong không gian, rót thêm vào phích nước nóng thì cũng giống nhau.

Càng ngày cô càng thích túp lều nhỏ của cô rồi.

"Nhắc nhở hữu nghị, cấp bậc nhà càng cao công năng càng nhiều nha~"

Lâm Ngọc Trúc chỉ cười mà không nói lời nào, tiền mặt hiện có của cô còn nhẵn hơn cả mặt cô, ruộng đất còn không có điểm cống hiến để khai hoang huống chi là mấy cái khác.

Hệ thống nhỏ yên lặng không nói lời nào.

Canh gà phải đợi một lúc lâu nữa mới xong được, trong lúc rảnh rỗi, Lâm Ngọc Trúc cầm theo cái ghế đẩu ngồi nghỉ ngơi trước nhà, không còn cách nào khác vì trong nhà quá mờ, lúc này trong thôn vẫn chưa có điện, cô cũng không có đèn dầu hoả, thà ngồi ở ngoài rộng rãi thoáng mát một chút còn hơn.

Đợi đến khi cô ngồi xuống mới phát hiện hơi xấu hổ.

Hôm nay Lý Hướng Bắc lại b.ắ.n được một con gà rừng, bây giờ anh ta đang ngồi xổm trước phòng Lý Hướng Vãn để làm gà.

Bởi vì Lý Hướng Bác không cần làm gì cũng có thể bắt được gà rừng, thỏ rừng, vịt hoang các thứ nên mỗi lần đều gọi Vương Dương qua ăn, cứ đi tới đi lui anh ta cũng dứt khoát phân ra ở cạnh để ăn một mình.

Trước đó còn có Lâm Ngọc Trúc cùng ăn chung nên không cảm thấy cái gì, bây giờ còn mỗi ba người hơi cảm thấy... không thích hợp lắm!

Đúng lúc Lý Hướng Vãn bưng một chậu nước ra ngoài thì trái lại nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trong sân, tâm tư cô ấy xoay chuyển mấy vòng liền nói với Lâm Ngọc Trúc: "Cô có muốn qua đây ăn cùng không, hôm nay anh Lý lại bắt được một con gà rừng."

Lúc này Lý Hướng Vãn hơi phiền muộn, trước đó ở trước sân, mọi người đều ăn cơm trong cùng một phòng, tách ra ăn chung cũng không cảm thấy có chuyện gì, bây giờ không giống lắm, cũng không biết là ai truyền miệng mấy lời ong tiếng ve khiến trong thôn đã có mấy lời bàn tán nói cô ấy và hai người đàn ông ăn chung sống chung qua ngày.

Lời này nghe cứ mang nghĩa khác như thế nào.

Sao cùng ăn một bữa cơm lại thành ăn chung sống qua ngày rồi? Lý Hướng Vãn cảm thấy tâm tư mấy người đấy thật bẩn thỉu nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt để giải quyết.

Lúc này vừa hay nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trong sân, trong đầu cô ấy loé lên một ý tưởng, thà kéo cô qua cùng ăn chung, nhiều người như vậy, lời bàn tán cũng sẽ phai nhạt dần.

Nghĩ đến chuyện này trong lòng cô ấy lại thầm hận, rốt cuộc là ai truyền ra ngoài lời ong tiếng ve như vậy, tốt nhất đừng để cô ấy biết, nếu không thì...

Nhắc đến chuyện này cũng thật vừa khéo, Lý Hướng Bắc ba ngày hai đêm đã có thể bắt được con mồi, nhiều lần đương nhiên thôn dân sẽ chú ý đến, có không ít người còn ghen tỵ.

Có thể là do nguyên liệu nấu ăn tốt nên mùi vị thịt hầm hận không thể bay xa vạn dặm, không đầy nửa giờ cả thôn đã biết nhà ai đang hầm thịt rồi.

Chỗ của thanh niên trí thức thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến mùi vị thịt khiến mấy đứa nhỏ trong thôn ngửi thấy mùi vị này xong đều về nhà kêu cha gọi mẹ muốn ăn thịt, trong lòng các thôn dân liền càng khó chịu hơn.

Suy cho cùng thì những thanh niên trí thức này đều là người ngoài, dựa vào cái gì mà ăn con mồi trên núi của thôn bọn họ.

Có một bác gái và bà thím mất hứng, lúc bắt đầu làm việc trực tiếp châm biếm nhóm thanh niên trí thức một cách quái gở. Vương Tiểu Mai cũng không làm, cô ta cũng không ăn được thịt, tại sao cô ta lại phải chịu đựng sự tức giận này chứ, sau khi nghe được lời nói quái gở như vậy liền trực tiếp oán giận lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play