Cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn hỏi: "Cô giáo Lâm cam nguyện bị người khác chế nhạo như vậy sao?”
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai nói: "Tôi không hề cảm thấy là tôi bị chế nhạo, tôi mặc quần áo cũ, là thật mà. Chẳng lẽ còn không thể cho người ta nói sao? Hơn nữa, Hàn Mạn Mạn còn muốn cho tôi mượn tiền để tôi mua hai bộ quần áo mới đó, thật là một người tốt mà. Thầy Chương, thầy cũng không thể nhìn sự việc một cách phiến diện như vậy được.”
Chương Trình...: Ngày hôm nay đơn giản chính là không có cách nào để trò chuyện tiếp mà.
Chương Trình không khỏi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cô giáo Lâm sở dĩ coi hiệu trưởng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, chắc là vì muốn hướng lên trên đi. Còn có lại nói, cô ăn mặc cũ kỹ như vậy, còn không phải vì nghèo sao? Xin hỏi cô giáo Lâm, cô có cam lòng nghèo khó không, cô vẫn muốn sống như hiện giờ sao? Nhìn người khác ngăn nắp xinh đẹp, cô không khó chịu sao? Không nói đến cô giáo Hàn, chính là Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai. Tiền mà hai người bọn họ tự kiếm được cũng có thể khiến bọn họ mua được bao nhiêu là quần áo rồi. Cô giáo Lâm, cô thấy vậy mà một chút thèm thuồng, ham muốn cũng không có sao.”
Hai mắt Lâm Ngọc Trúc sáng ngời, đột nhiên hứng thú lên, nhấc chân lên ngồi vắt chéo, rung rung chân, hỏi: "Thầy Chương nói nhiều như vậy, chắc là có cách làm cho tôi giàu lên đi. Anh nói đi, nếu anh sớm nói như vậy, thì tôi đã sớm nói chuyện với anh rồi. Tới tới tới, thầy Chương, thầy tiếp tục nói đi. Lời này của thầy khiến tôi càng nghe càng thấy có hy vọng đấy.”
Lâm Ngọc Trúc trước sau thay đổi quá nhanh, khiến Chương Trình thiếu chút nữa thì nói không nên lời.
Chương Trình nhìn Lâm Ngọc Trúc mắc câu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT