Càng nghĩ Lâm Ngọc Trúc càng phát hiện mỗi lần Vương Tiểu Mai làm ra chuyện gì không hay thì Triệu Hương Lan đều sẽ xuất hiện, đứng một bên nhỏ giọng nói thầm, chuyện đó vô hình trung làm khuếch đại hành vi ác liệt của Vương Tiểu Mai, một tới hai đi hình tượng Vương Tiểu Mai trong mắt các thanh niên trí thức mới đến thật sự không tốt cho lắm.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Vương Tiểu Mai cũng dựa vào bản lĩnh của mình để người ta bôi nhọ.
Lâm Ngọc Trúc sờ cằm, chuyện này thật thú vị, trái lại cô muốn xem xét xem, quan sát thêm Triệu Hương Lan, nếu như em gái này thật sự là một người tâm tư đen tối, vậy cô sẽ phải xem kỹ lại nhân vật bên trong nội dung cốt truyện nguyên tác một lần nữa.
Vương Tiểu Mai cực kỳ đau lòng tủi thân rời khỏi chỗ ở của Lâm Ngọc Trúc.
"Tôi đã nói mà con bé này không phải người hiền lành gì, bà nhìn xem đến Vương Tiểu Mai cũng bị cô ta bắt nạt như vậy." Vương Tiểu Mai này là ai, chính là đứa có tiếng là thuốc nổ, đụng cái là nổ.
Thím Vương nói với thím Lý mà lời nói cứ như vậy nhẹ nhàng bay qua.
Lâm Ngọc Trúc: "..."
Nếu có người hỏi nửa tháng này Lâm Ngọc Trúc có thích ứng với cuộc sống lao động hay không thì câu trả lời của cô chắc chắn là không hề!
Cô vẫn như cũ là đồ ăn hại, vai không thể khiêng nước, không thể xách, cái gì cũng không thể trong miệng thôn dân, nửa tháng này công điểm cao nhất của cô có lẽ chính là vào cái ngày tan làm đầu tiên, sau đó mỗi ngày chủ yếu đều duy trì ở 6 công điểm, đôi khi cũng chỉ có 5 công điểm, lúc ấy ánh mắt của nhân viên ghi điểm nhìn cô có ý gì đó rất sâu xa.
Da mặt Lâm Ngọc Trúc dày, không hoảng loạn chút nào.
Bấy giờ mấy đứa nhỏ 8, 9 tuổi nhổ cỏ cho heo ăn cũng có thể được 3, 4 công điểm, ghi điểm viên thật sự sợ rằng thanh niên trí thức mới nhìn qua cũng thấy xinh đẹp này mặt khác đến đứa nhỏ cũng không sánh bằng.
Lâm Ngọc Trúc cũng chẳng muốn suy nghĩ lại, mỗi ngày đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời, eo của cô cũng sắp gãy trên cái mảnh đất u tối này rồi, cơ thể này thật sự không quen làm việc nhà nông, chiều nào sau khi đi làm công về cô cũng mệt rã rời, vừa nghĩ còn phải làm việc nhà nông thêm ba bốn năm nữa, tròng mắt Lâm Ngọc Trúc cũng biến thành màu đen rồi.
Nếu như không có giấc mộng làm thổ hào chống đỡ cho cô, có lẽ cô sẽ giống như Trương Diễm Thu vậy, mệt mỏi mà ngã lên giường.
Nửa tháng qua cả thể xác lẫn tinh thần của Trương Diễm Thu đều mệt mỏi, rốt cuộc hai ngày trước cô ta cũng không kiềm được mà ngã bệnh, bởi vậy đại đội trưởng cho cô nghỉ mấy ngày.
Cũng may không phải thời điểm bận rộn của nhà nông, ngày mùa mà xin nghỉ phép sẽ bị khấu trừ công điểm.
Bên Lý Hướng Vãn cũng không tốt hơn chút nào, hoặc là nói cô ấy còn muốn sụp đổ hơn cả Lâm Ngọc Trúc, chỉ có điều nương theo tính cách bền bỉ không dứt mà cứng rắn chống đỡ chứ thật ra cô ấy cũng không làm bao nhiêu việc, nếu không phải có Lý Hướng Bắc giúp đỡ thì chắc mỗi ngày cô ấy cũng chỉ được 6 công điểm.
Thường ngày đều là Lý Hướng Bắc làm xong nhiệm vụ của mình sẽ đến giúp cô ấy một tay, chuyện này một tới hai đi rước lấy không ít lời ong tiếng ve, tuy bên Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc mỗi ngày chỉ được 6 công điểm khiến thôn dân chê cười không ít nhưng gương mặt người ta như gió thoảng mây bay, dáng vẻ cũng không thèm để ý chút nào nên rất thoải mái, vừa nghĩ đã thấy quả nhiên da mặt dày không ai địch lại được.
Có ví dụ như Lâm Ngọc Trúc tồn tại, Lý Hướng Vãn cũng nghĩ thoáng hơn, cô ấy cũng đâu thiếu lương thực đâu, việc gì phải làm mệt gần chết.
Thế là không tiếp tục để Lý Hướng Bắc giúp đỡ nữa, Lý Hướng Bắc lại cho rằng cô là vì lời nói ra nói vào của mọi người xung quanh mà trốn tránh anh ta nên càng chán ghét mấy người phụ nữ lắm mồm trong thôn hơn.
Tuy không giúp đỡ nhưng lại đau lòng cơ thể Lý Hướng Vãn càng ngày càng gầy gò (có thể do ảo giác), thế là làm xong việc nhà nông sớm liền lên núi đi dạo, xuất thân từ gia tộc quân đội sao trên tay không có chút kỹ năng nào được, đại khái là hai trong ba lần lên núi đã có thể săn được ít con mồi về bồi bổ cơ thể cho Lý Hướng Vãn rồi.
Chuyện này kích thích Trương Diễm Thu mạnh mẽ nên lần này bị bệnh có thể nói cũng có chút ít công lao của anh ta.
Nhắc đến cũng thật thú bị, có Lý Hướng Vãn cùng nhận công điểm thấp, trái lại không có ai nói gì nữa, có thể là ngại nói hai người cùng một lúc quá mệt mỏi?
Ánh mắt của mọi người hoàn toàn chuyển từ trên người Lâm Ngọc Trúc sang người Trương Diễm Thu đang bị bệnh, thế nhưng có nói nhiều lời đàm tiếu hơn thì Trương Diễm Thu đang nằm trên giường cũng sẽ không biết.
Lâm Ngọc Trúc chỉ sợ sau khi cô ta khoẻ lại lại bị các thôn dân chọc cho bệnh tiếp.