Sau khi xây nhà xong, Lâm Ngọc Trúc tìm thợ mộc Triệu Thiết Trụ bàn bạc làm đồ dùng trong nhà, thật ra không khác nội thất hợp tiêu chuẩn là bao.
Một tủ giường đất dùng để bỏ quần áo, một bộ bàn ghế đặt ở trong phòng, sau đó là bảy tám món nhỏ lẻ.
Sau khi đặt bộ bàn ghế thì phòng không còn chỗ trống nữa. Còn cắt rau và đặt bát, cô lại tìm thợ mộc Triệu làm cái kệ, dưới kệ thì làm cái gác lửng để bát chậu. Cứ như vậy, hai bên cửa hiên, một bên là bếp, một bên là thớt, hiên nhà không lớn nên không đặt được gì nhiều.
Tay nghề của thợ mộc Triệu không tốt lắm, đồ vật ông ta làm ra cũng tàm tạm. Lâm Ngọc Trúc nhìn ra chúng có thể chịu đựng cho đến khi cô về lại thành phố. Ngoài tủ giường đất đắt chút thì những vật khác không đắt, tổng cộng lại cũng chỉ mất mười lăm đồng. Thợ mộc Triệu còn tặng cô hai ghế gỗ dựa nhỏ, tạm thời xem như là người thật thà.
Nhà không lớn mà không làm cửa sổ thì quá ngột ngạt, Lâm Ngọc Trúc không định để bản thân chịu khổ, cô làm hai cửa sổ trong phòng, cũng làm một cái ngoài hiên, như vậy thì khói dầu khi nấu cơm sẽ bay ra ngoài.
Còn kính là do Lý Hướng Bắc mang đến, Lâm Ngọc Trúc lại cảm ơn Lý Hướng Vãn cùng Lý Hướng Bắc một phen. Lý Hướng Vãn cạn lời, cảm ơn Lý Hướng Bắc là được rồi, gộp cô ta vào làm gì?
Nhưng hành động này làm đồng chí Lý Hướng Bắc rất hài lòng.
Lâm Ngọc Trúc không cố tình nịnh bợ hai người, tốt nhất là tích lũy mạng lưới quan hệ. Tuy người ta tiện tay giúp cô nhưng đó cũng là giúp, sao cô có thể xem là chuyện đương nhiên được, tất nhiên là phải có qua có lại.
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh nói thầm Lâm Ngọc Trúc giỏi nịnh bợ, Lâm Ngọc Trúc trừng mắt nhìn cô ta một cái. Cô thấy khoảng thời gian này cô ta giúp mình không ít, nên quyết định không cãi nhau với cô ta.
Đến khi mọi thứ xong xuôi, tính hết những thứ lặt vặt, nhà của cô tốn khoảng năm mươi đồng.
Đợi nhà hoàn thành, giường đất đốt hai ngày thì hai người mới dọn vào ở.
Lúc này mọi nhà đều không giàu có, cũng không thịnh hành tiệc tân gia. Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn bàn bạc, hai người quyết định bỏ tiền mua nửa ký thịt, lại mua con gà mái già không thể đẻ trứng từ người cùng quê, làm bữa cơm đãi nhóm thanh niên trí thức, xem như cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ.
Bữa cơm này được diễn ra rất hài hòa.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc hoàn toàn nằm trên giường đất của nhà mới, cô phấn khích lăn qua lộn lại. Tuy rằng cô không thể lăn trên giường đất, nhưng nó cũng không cản được tâm trạng đang vui vẻ của cô.
Từ giờ trở đi, Lâm Ngọc Trúc cô đây là người có nhà ở nông thôn.
Chuyện tốt liên tục xảy ra, khi Lâm Ngọc Trúc gần ngủ, giọng nói vui vẻ phấn chấn của hệ thống vang lên: “Ting, chúc mừng ký chủ thăng cấp, cấp năm có thể rút thăm trúng thưởng gói quà lớn. Xin hỏi hiện tại ký chủ có muốn rút thăm hay không?”
Hả, còn có chuyện tốt rút thăm trúng thưởng này? Lâm Ngọc Trúc tỉnh táo trong nháy mắt.
“Rút!”
Trong màn sáng ở trước mắt có thứ đang chuyển động, vòng hơn mười giây mới ngừng, sau đó thì có một đồ vật chuyển từ nhỏ sang to, còn lấp lánh, nhìn lại thì giống một tấm thẻ.
“Chúc mừng ký chủ rút trúng nhà tranh, xin hỏi bây giờ ký chủ có muốn xây hay không?”
Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ bật dậy, mọi chuyện đúng là diễn ra suông sẻ: “Xây, xây.”
Ra lệnh xong, Lâm Ngọc Trúc lập tức vào không gian.
Sau khi vào không gian, cô nhìn thấy có một đám người máy ra khỏi căn nhà nhỏ ban đầu, có đứa cầm thang, đứa thì cầm dụng cụ, còn cầm vật liệu, một đám rất vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc nói cho hệ thống địa điểm dựng nhà tranh với hệ thống xong, nhóm người máy lập tức làm việc.
Ngay ngắn trật tự, vô cùng có nề nếp.
Lâm Ngọc Trúc nhìn một lúc rồi không cảm thấy tò mò nữa, cô cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm.
Trước đây bởi vì quá sống tập thể, còn bận nên cô xử lý không gian rất vội vàng, còn thu hoạch hoặc gieo trồng thì cô đều dùng điểm cống hiến để người máy làm.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc không mệt, cô nghĩ đây là lúc xử lý không gian.