Triệu Hương Lan có thể nghĩ ra, nhưng có một vài nam thanh niên trí thức lại chưa chắc đã có thể nghĩ ra, cộng thêm mọi người tan ca chấm công quả thực có thể có sớm có muộn, nghĩ rằng Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc về cùng nhau, chứng tỏ cũng không muộn bao lâu, tranh cãi vì một chút thời gian như vậy lại cảm thấy Triệu Hương Lan được lý không chịu buông tha người khác, nói tới nói lui vẫn là không chịu làm thêm việc, ánh mắt nhìn Triệu Hương Lam cũng hơi thay đổi.
Lý Hướng Bắc chau mày, anh ta mới đến đây hai ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, cuộc sống sau này quả khiến anh ta không khỏi lo lắng.
"Haiz, cô đừng có kéo tôi vào, tôi là giữa chừng bị người ta quấn lấy, chứ không thì tôi đã về lâu rồi." Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không ngờ được rằng Vương Tiểu Mai còn có thể kéo cô ra làm cái cớ, vậy thì ngại quá, nghĩ nhiều rồi!
"..." Vương Tiểu Mai không ngờ Lâm Ngọc Trúc lại có thể không nể mặt cô ta như vậy, quay đầu tức giận nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc xem thường, cô cũng không phải là kẻ nhát gan, tôi sợ cô chắc!
Vương Dương thấy Triệu Hương Lan lại định nói thêm gì đó, vội vàng nói xen vào: "Cũng không phải chuyện gì to tát, mọi người hòa thuận, đừng để người khác xem trò cười, cũng không về muộn lắm, bớt đi một lúc chúng ta cũng không đói c.h.ế.t được, còn tiếp tục cãi nhau thì khó nói đấy."
Lúc này thím Trần ở kế bên đã ra ra vào vào cửa phòng mấy chuyến rồi, có vẻ như muốn xem náo nhiệt, mấy người đưa mắt nhìn qua thì chụp được dáng vẻ thò đầu nghe ngóng của đối phương.
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lời này của Vương Dương có hơi ba phải, Triệu Hương Lan nghe thế nào cũng giống như là cô ta gây sự vô cớ, tức giận trong lòng, cũng ghi hận Vương Dương, nghĩ rằng ai mà lấy phải anh ta thì xui xẻo c.h.ế.t mất, sống cùng một người ỡm ờ như vậy có thể có cuộc sống tốt đẹp gì chứ, uổng công cô ta trước kia còn nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Nghĩ rồi cũng không lên tiếng cãi vã gì nữa, Triệu Hương Lan hung dữ trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mai một cái rồi mới quay người vào bếp chuẩn bị nổi lửa nấu cơm.
Một trận ồn ào tạm thời kết thúc.
Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, sau đó ra hậu viện nhặt rau, đợi đến khi cô ta nhặt rau xong bước vào, mọi người còn cố ý ở trong sân tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh, sợ rằng hai người lại cãi nhau trong bếp, cho dù bọn họ có cãi nhau cũng không sao, chỉ là bữa cơm tối đừng bị nhỡ là được. Lúc này bọn họ đã làm việc cả một buổi chiều, đã không còn an nhàn thoải mái mà can ngăn nữa, hơn nữa mọi người đều đã đói rồi.
Lắng nghe hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, họ lập tức đều thở phào một hơi, nghĩ rằng bây giờ chắc là không có chuyện gì nữa.
Thấy không có chuyện gì, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị về phòng thay quần áo, giặt giũ sạch sẽ, đợi đến mai sợ rằng cũng không có thời gian mà giặt.
Vừa mới thay quần áo xong liền ngửi thấy một mùi cay nồng nặc xộc thẳng vào phòng, người bị hun đến mắt cũng sắp không mở nổi nữa rồi, cổ họng không nhịn được mà ho khan, Lâm Ngọc Trúc mắng thầm trong lòng, mẹ nó đây rốt cuộc đã bỏ vào bao nhiêu ớt vậy chứ, không cần nghĩ nhất định là do Vương Tiểu Mai làm, cô nàng này thật là muốn ăn đánh đây mà!
Nhà bếp đã vang lên tiếng hét không thể nào nhịn được của Triệu Hương Lan: "Vương Tiểu Mai... khụ khụ... khụ khụ."
Đợi đến khi Lâm Ngọc Trúc ôm quần áo chạy ra, mùi ớt cay đã bao phủ khắp sân.
Triệu Hương Lan cũng bị sặc đến mức phải chạy ra khỏi bếp, đôi mắt đỏ ửng, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, cô ta hét lên: "Tôi vừa mới bỏ thức ăn vào nồi, vừa quay người không chú ý thì cô ta đã bỏ một chậu ớt vào rồi!"
Sắc mặt của mấy người Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Bắc và Trương Diễm Thu lập tức trở nên khó coi, vốn không thể ăn cay được, nghe thấy vậy thì còn ăn gì nữa chứ.
Sắc mặt của Lâm Ngọc Trúc cũng không tốt hơn là bao, cô thích ăn cay không có nghĩa là cô có thể ăn cay, huống chi cơ thể này không thể ăn cay, buổi trưa mới bỏ mấy quả ớt đã không chịu nổi rồi, huống chi là một chậu.
Cô rất cạn lời đối với Vương Tiểu Mai, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại Lý Hướng Vãn quả nhiên là nữ chính, những kẻ quái dị bên cạnh cô ta muốn quái dị bao nhiêu cũng có!
Mặc dù kiếp trước ở nơi làm việc cô đã thấy qua vô vàn kiểu người, nhưng người như cô ta cô thật sự chưa từng gặp phải, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy e rằng đây chính là tác dụng phụ của hào quang nữ chính!