Nhìn thấy Vương Thiên Tường đã tự mình tỉnh lại, trưởng thôn có chút ngượng ngùng.
Làm cứ như ông ta mặc kệ vậy.
Trưởng thôn ngại ngùng sờ sờ râu, nói với Vương Thiên Tường: “Cái đó...con cái nhà ông hỏi thăm hai câu, con nó khó khăn lắm mới gọi điện về, không săn sóc cho ông được.”
Vương Thiên Tường nằm trên mặt đất với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, ngừng cả nửa ngày mới nói: “Đỡ tôi một cái.”
Trưởng thôn ngẩn ra, vội vàng qua đó đỡ người dậy, hơn nữa còn có lòng tốt đưa về nhà.
Vào ngày trời đông đầy tuyết, ngất xỉu ở bên ngoài không phải là chuyện đùa.
Dọc đường trưởng thôn còn tốt bụng khuyên người bớt u buồn, chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, tuổi tác mới bao lớn, sao có thể nói ngất là ngất được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT