Triệu Hương Lan nhìn qua Vương Dương và Lý Hướng Bắc vừa mới tới đang bổ củi ở trong viện, lại nhìn Vương Tiểu Mai cũng không khuyên thêm gì nữa: "Vừa đến đã phát sinh mâu thuẫn còn không phải làm người ta nghĩ chúng ta ma cũ bắt nạt ma mới à, cô muốn tức thì tức một mình đi, tôi phải đi xem thử trưa nay nấu món gì."
Vương Tiểu Mai giậm chân: "Đồ phản bội!"
Lúc đầu cũng không quen biết lắm, bên này con gái cãi nhau cũng không dễ phát hiện ra, mấy cậu con trai đều không biết gì.
Trong thôn gửi đến hạt ngô, không phải kiểu từng hạt từng hạt mà là loại xay nhỏ ra như hạt gạo, loại này nấu cháo cũng no lâu, chỉ là hơi mất thời gian, phải nấu lâu một chút mới chín được, nếu như là mùa đông phải tiết kiệm củi không nỡ nấu lâu, ăn vào có chút cấn trong cổ, không ngon lắm. Mùa hè không lo củi lửa, đương nhiên sẽ nấu lâu hơn chút, ăn vào cũng khá là ngon.
Thanh niên trí thức cũ sẽ có nhiều thời gian hơn, mài hạt ngô thành bột, các cô ấy làm việc cả một ngày, chỉ ăn cháo không thì chắc chắn không no được, cho nên còn phải làm bánh cao lương.
Mấy người Lâm Ngọc Trúc còn có chút lương khô, chẳng qua chỉ cần nấu chút cháo uống nóng, cho nên cũng không có mở miệng mượn bột ngô.
Mỗi người lấy phần của mình, bỏ vào trong nồi nấu cháo.
Trong thôn quản không nghiêm ngặt lắm, mọi nhà đều có một mảnh vườn trồng rau, không nằm trong đất sở hữu riêng, cũng không ai đi tố cáo, có nhà ai mà không ăn rau chứ.
Những rau quả này không tính là nhiệm vụ, mấy người tay đeo đai đỏ thì vẫn có thể quản được, nhưng cũng không có mấy người dám quản.
Mấy năm trước có một nhóm trên trấn tới trong thôn, muốn nhổ hết rau mà nông dân trồng, rước lấy sự phẫn nộ của dân chúng, bị các thôn dân đánh đuổi, sau cũng không có ai chọc đến tổ kiến lửa nữa.
Các thôn dân đoàn kết lại, sức mạnh vẫn là rất đáng sợ, lãnh đạo công xã đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trong thôn, rau xanh là không đáng giá tiền nhất, sân sau của nhóm thanh niên trí thức cũng trồng một vườn rau, mùa hè muốn ăn rau cũng được coi là thuận tiện.
Mấy người xào một dĩa rau hẹ và rau cần, lại hái một của dưa chuột, cũng không nấu thêm gì nữa.
Trên bàn cơm Vương Tiểu Mai nói thẳng: "Rau này đều là bọn tôi trồng, mấy người mới tới sau này phụ trách chăm sóc vườn rau đi, cũng không thể nào ăn không uống không được."
Lời này cũng không phải là không có lý, ngoại trừ cái giọng điệu cay nghiệt kia của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc bọn cô đều không có ý kiến gì.
Vương Tiểu Mai làm như kiểu mấy cô ăn chùa vậy, khiến cho người ta thấy ngán ngẩm.
Lâm Ngọc Trúc cũng chẳng gắp bao nhiêu, gặm cái bánh nướng vừa khô vừa cứng lại húp miếng cháo, cô vừa đói vừa mệt, hận không thể ăn nhanh cho xong mà lên giường nghỉ ngơi.
Cũng không biết Hà Viễn Phương trúng gió hay gì, vậy mà lại gắp một gắp rau hẹ bỏ qua bát cháo của cô.
Trời má, trong đầu Lâm Ngọc Trúc sấm sét cuồn cuộn, may chút nữa thì mắng lên tiếng luôn.
Bánh ở trong miệng cũng quên nhai luôn, chuyện quái gì đây? Không phải nói cái thời đại này mọi người rất là hàm súc à? Không phải nói cái thời đại này con trai còn không dám nói chuyện với đồng chí nữ quá hai câu à?
Cũng không phải Lâm Ngọc Trúc tự luyến, cái bề ngoài của cô cũng không tệ, dùng tính từ của cái thời đại này mà nói chính là: da dẻ trắng nón, mắt to ngập nước, mặt trái xoan, miệng anh đào, xem thế nào cũng là một em gái xinh đẹp, chỉ là trông có vẻ yếu ớt, mặt non dễ bắt nạt.
Mẹ Lâm chỉ là chướng mắt tính tình nguyên chủ, chứ về mặt ăn uống của đứa con gái này thì không có cắt xén gì, nuôi cũng ra vẻ xinh xắn động lòng người, Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới vừa mới tới đã dẫn lên sắc tâm của người ta rồi.
Vẻ mặt dần dần trở nên tức giận, cái thời đại này chúng ta không thân không quen, dựa vào cái gì mà gắp thức ăn cho cô.
Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc như dao.
Hà Viễn Phương người này lại là kiểu có ý mà không có gan, thấy được ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc, rõ ràng có chút bối rối.
Anh ta một bộ dạng đàng hoàng chất phác, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi thấy cô không ăn được mấy, nên muốn gắp cho cô ít rau."
Ai nhìn cũng nghĩ là anh ta có lòng tốt.
Lý Hướng Bắc chỉ nhíu mày, nhìn Hà Viễn Phương, cũng không định ra mặt.
Ngược lại là Vương Tiểu Mai khá vui: "Ù ôi! Hà Viễn Phương, anh đây là động xuân tâm rồi kìa"
Lâm Ngọc Trúc có chút nhịn không được, đũa đập trên bàn cái bộp. Tất cả mọi người đều giật mình, mà Vương Tiểu Mai với Hà Viễn Phương rõ ràng có mấy phần chột dạ.
"Bà đây có tay, cần anh gắp đồ ăn cho à?"
Nói đến mức Hà Viễn Phương mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng không dám nói thêm, ánh mắt đều trở nên né tránh.