Lúc Lâm Ngọc Trúc đi vào căn phòng mà các cô sẽ ở, đập vào mắt cô là một cái giường đất to.
Ở giữa giường còn có một bức tường ấm* sắp thông lên tận nóc phòng, Lâm Ngọc Trúc vốn dĩ là người phương Bắc, lúc nhỏ cũng từng ở phòng trệt một khoảng thời gian, cô nhìn cái cửa lô ở phía dưới giường liền biết rằng cái giường này phải đốt riêng.
*Tường ấm: tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm.
Mùa đông ở phía Bắc lạnh như vậy, trí tuệ của nhân dân được phát huy vô cùng tinh tế.
Trong một căn phòng bình thường thì đều có tường ấm và giường đất, thường thì hai căn phòng sẽ dùng chung một bức tường ấm, như vậy khi mùa đông đến, tường ấm sẽ cùng lúc sưởi ấm cả hai căn phòng.
Tương đương với lò sưởi trong nhà tầng, mà bởi vì tiết kiệm củi lửa và than, tường ấm và giường đất thường thông với bếp nấu ở trong nhà, sau đó tường ấm sẽ có một đường ống thông đến đỉnh phòng, chính là cái ống khói mà chúng ta nhìn thấy.
Đến mùa đông, nếu như làm tốt, trong phòng sẽ cực kì ấm áp, cuộc sống bên giường đất của vợ và con cái sẽ cực thoải mái.
Có điều cũng có những cái giường không thông với bếp nấu, vậy thì chỉ có thể dốt riêng.
Xem ra căn phòng này của họ chính là như vậy, xem kỹ hơn, căn phòng này khá là lớn, nếu chỉ dựa vào cái tường ấm ở bên cạnh cửa, vậy thì mùa đông chưa chắc đã ấm, với lại nếu ở một bên cửa nếu như muốn làm cái giường đất thì chắc chỉ có thể ngủ được ba bốn người, bên chỗ con trai ở thì tường ấm nằm ở một bên khác, cái phòng đó nhỏ, ngoại trừ cái giường ra thì chỉ còn một lối đi nhỏ, để cái bàn dùng làm chỗ để bình nước đã chen chúc đến chật ních rồi.
Nếu như người nào có chứng OCD nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ cực kì bứt rứt, thậm chí còn suy sụp luôn.
Bởi vì giường trong phòng của con gái chỉ có thể ngủ được năm người, cái tường ấm này đương nhiên sẽ không phải nằm ở chính giữa phòng, cái giường sát vào 2 mặt tường không có cửa sổ chỉ có thể ngủ được 2 người, hình như đã có người chiếm rồi, các cô nhìn thấy trên tủ có để đồ.
Người trong thôn cũng có mặt gọn gàng nhanh chóng, đó chính là giường đất của mỗi nhà mỗi hộ đều vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, lúc này mấy người mà chú ý hơn một chút thì sẽ trải một tầng báo lên trên giường sau đó trải thêm một lớp chiếu rơm, mỗi ngày đều quét thật sạch sẽ, mà trên giường sát ở phía bên sát tường đều có một dãy tủ, là chỗ dùng để bỏ chăn đệm và áo quần, củi gỗ ở trong thôn không đáng giá, cơ bản mỗi nhà đều sẽ đóng tủ.
Chỉ là Lâm Ngọc Trúc các cô vừa mới đến, không có ai giúp dọn dẹp cái giường này, cái gì cũng phải tự làm, cho nên nhìn vào có vẻ khá là dơ dáy bẩn thỉu.
Lâm Hướng Vãn và Trương Diễm Thu vẫn còn đang khiếp sợ mãi chưa lấy lại được bình tĩnh.
Lâm Ngọc Trúc bỏ hành lí xuống, nhìn mấy đồ vật nằm ở trên giường.
Một cái chiếu rơm quấn một nửa đặt ở trên giường, trên giường đất còn có mấy vụn đất và bụi bặm. Để như vậy trực tiếp trải chiếu lên chắc chắn không được, không thể nào ngủ được, còn lên bụi.
"Chúng ta bỏ chiếu rơm lên bàn, quét sạch giường, à mà các cô có mang đủ báo giấy không, tốt nhất chúng ta nên trải một lớp báo xong rồi mới trải chiếu rơm lên."
Lúc này hai người mới lấy lại tinh thần, gật đầu rối rít.
Cũng may, Trương Diễm Thu có đem theo báo tới, lúc này cũng không phải là lúc nên so đo ai không cầm báo đến, quét giường sạch sẽ xong, cả ba người lên giường trải báo, thời đại này chưa có keo dính cũng chưa có băng dính, chỉ có thể chồng báo lên nhau rồi đè lên, trí tuệ của nhân dân được phát huy vô cùng tinh tế.
Lại mượn của Vương Dương một cái dẻ lau, lau sạch chiếu rơm rồi phơi trong sân, chờ phơi khô là có thể trải lên.
Mãi đến lúc này, ba người mới nghỉ một lát nghỉ được một lát, lại bắt đầu nghiên cứu để phân giường ngủ.
Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu đều chê cái tường ấm kia, chê nó không có quét vôi, trông rất bẩn thỉu, Lâm Ngọc Trúc thì thấy sao cũng được, đợi đến mùa đông cái tường ấm này chính là bảo bối.
Cho nên cô nằm ngủ ở bên tường ấm, Trương Diễm Thu thích vị trí gần cửa sổ, cô ta cảm thấy sáng sủa, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc lại không nghĩ như vậy, nếu như ban đêm có người vào thì vị trí sát của sổ là nguy hiểm nhất.
Lời này hai người đều không nói, đương nhiên cũng chẳng có ai đoạt chỗ của cô ta. Cứ như vậy, Lý Hướng Vãn ngủ ở giữa, trên người cô ta có giấu bí mật, muốn có không gian riêng tư cho bản thân, nhưng mà cái thời đại này, đừng nói là có thể một mình làm một cái nhà trong thôn để ở, kể cả có xây rồi một cô gái như cô dám ở không?
Lúc này thường thức pháp luật còn không có phổ cập tốt tới mỗi nhà mỗi hộ, trong thôn vẫn sẽ có những kẻ đầu óc lệch lạc nhưng gan thì to, lúc đó có biết bao cô gái bị hại.
Nữ thanh niên trí thức tự lập môn hộ, không phải một lựa chọn sáng suốt.