Lý Hướng Vãn khóc làm Vương Tiểu Mai không biết phải làm sao, bây giờ cô ta ở lại cũng không được mà đi cũng không xong. May thay Lý Hướng Vãn chỉ khóc một lát rồi thôi, thấy biểu cảm của Vương Tiểu Mai, cô ta cười nói: “Chỉ là tôi nhớ nhà.”
Vương Tiểu Mai lập tức thở phào, nhất thời cô ta cảm thấy đồng tình với Lý Hướng Vãn, cô ta mở miệng an ủi: “Đừng buồn, người bị thương sẽ yếu ớt một xíu, nói không chừng ngày nào đó chúng ta có thể trở về thành phố rồi. Cô có còn muốn ăn cháo không?”
Lý Hướng Vãn lắc đầu, yếu ớt nói: “Cảm ơn cô, tôi vừa ăn no, không ăn nổi nữa.”
Vương Tiểu Mai gật đầu. Cô ta nghĩ mình nên rút lui, sợ rằng cô gái này lại khóc, mà cô ta thì không biết an ủi người khác. Cô ta ngây ngốc nói: “Vậy cô mau ngủ đi, tôi đóng cửa lại giúp cô, tôi về trước đây.”
Lý Hướng Vãn lại nói cảm ơn, làm cho Vương Tiểu Mai rất ngại, chỉ một lát thôi mà cô ta đã nhận được biết bao nhiêu lời cảm ơn rồi.
Đến khi Vương Tiểu Mai ra khỏi nhà Lý Hướng Vãn, cô ta đi ngang qua cửa Lâm Ngọc Trúc, thấy cô đang rửa bát trong phòng bếp thì nói nhỏ: “Cô biết không, vừa rồi Lý Hướng Vãn khóc đó, khóc rối tinh rối mù.”
Lâm Ngọc Trúc vừa úp bát đã được rửa xong vừa nhìn Vương Tiểu Mai, hỏi: “Sao cô ta lại khóc? Cô ức h.i.ế.p cô ta?” Sao vậy, tiểu pháo hôi đột nhiên trở nên ngốc rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT