Vương Tiểu Mai kéo Lâm Ngọc Trúc đi thẳng một đường lên núi, đến nơi thấy không có ai đi theo mới thở phào một hơi, nói: "Đầu óc Trương Diễm Thu có phải là bị hỏng rồi không, còn muốn lăn lộn cùng chúng ta, cũng không nhìn lại xem trước kia đã làm ầm ĩ đến thế nào, hừ."
Lâm Ngọc Trúc thở phì phò, bị kéo đi một đường khiến cô có chút hít thở không đều, cô cũng lười để ý đến Vương Tiểu Mai, thật là, cô là người đong đưa bất định, ai cũng có thể lôi kéo như vậy hay sao?
Quả thật là quá coi thường cô rồi.
Vương Tiểu Mai đi cũng không kịp thở, lúc này mới dừng lại vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía sau, nói: "Thế này không thể đi theo nữa rồi chứ?"
"Cô đã sắp co giò chạy luôn rồi, cô ta còn có thể đuổi theo sao." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy Vương Tiểu Mai đã hơi đánh giá cao Trương Diễm Thu, người này hiện giờ không phải là suy nhược bình thường, cũng không biết công việc nhà nông nửa năm nay làm sao mà giày vò người ta thành bộ dạng này được.
Có một điểm khiến Lâm Ngọc Trúc vô cùng bội phục chính là tại sao Vương Tiểu Mai đi đường núi lại không hề bị lạc đường.
Suốt một đường lại hết rẽ lại vòng bảy tám lần theo cô ta, cuối cùng đã tới ruộng củ cải đường, Lâm Ngọc Trúc thấy rừng cây xung quanh, còn chưa nhớ rõ đường đi, nhất thời nảy sinh hoài nghi với chỉ số IQ của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play