Vị bác gái này là đến thăm người thân, đi nhà anh trai của bà ta, sau đó bắt đầu nói chị dâu bà ta không biết cách sống, coi thường bà ta đến từ nông thôn, không giản dị dễ gần như thanh niên trẻ tuổi các cô.
Sau đó còn nói thêm câu đây đều là người ở thành phố sao lại có cách biệt lớn thế.
Lâm Ngọc Trúc cười, chớp lấy cơ hội giả vờ ngủ gật, con người Trương Diễm Thu thật thà hơn chút, cứ thế nói chuyện với bác gái đến tận buổi trưa.
Đợi đến khi cô ấy với Lý Hướng Vãn hơi khát rồi đi lấy nước quay trở về, bác gái quả nhiên vỗ đùi cái đét: “Ây dô, tôi để quên cốc nước ở chỗ anh trai rồi!”
Lâm Ngọc Trúc suýt thì không nhịn được bật cười, cô dám bảo đảm, vị bác gái này chắc chắn không mang cốc đựng nước.
Cốc đựng nước cần phải có phiếu công nghiệp mới có thể mua được, ở nông thôn lấy đâu ra phiếu công nghiệp, dù có cũng để dành mua đồ vật quan trọng, làm gì nỡ mua thứ đồ không đáng như cốc đựng nước, học theo thi nhân lấy bát đựng nước là được rồi.
Lý Hướng Vãn với Trương Diễm Thu nhìn nhau một cái, sắc mặt cả hai đều không được tốt, lúc này vô cùng ghen tị Lâm Ngọc Trúc đang ngủ ngon lành, sớm biết vậy không bằng hai người cũng nhắm mắt không tỉnh thì tốt biết mấy.
Cả hai đều không quá tình nguyện đưa cốc nước cho bác gái mượn dùng, nhất thời muốn giả ngu để bước qua, không khí có chút ngượng ngập, may là nam chính lấy cốc của mình ra để giải vây.
Anh ta nhẹ nhàng đưa cho bác gái: “Bác gái, bác dùng cái này.”
Bà ta cũng không chê dây là chiếc cốc ai đã dùng qua, mỉm cười cầm lấy cốc nước liền đi lấy nước.
Đợi đến khi bà ta một miếng bánh ngô một miếng hành chấm tương ăn xong xuôi lại hớp thêm miếng nước, tiếng nhai nhồm nhoàm trong miệng vang lên, Lâm Ngọc Trúc cũng không giả vờ ngủ nữa.
“Ồ, cháu gái dậy rồi à, có muốn ăn chút hành tây không?”
Bánh ngô thì không nỡ chia, còn hành tây là của nhà tự trồng được, lại không tốn tiền, còn lương thực lại là thứ quan trọng, bác gái này không hẳn là người hào phóng.
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn cốc nước của bác gái một cái, một chút hơi nước bốc lên cũng không có, nhìn là biết nước lạnh. Cũng do vào thời này đa số tàu hỏa đều không thể đun nước nóng, có ngụm nước lạnh để uống đã là tốt lắm rồi.
Lâm Ngọc Trúc cũng hết muốn đi lấy nước, may là mẹ Lâm mang nước sôi để nguội cho cô, không cần phải bỏ gần tìm xa làm gì nữa.
Nhìn bác gái ăn ngon lành, mấy người các cô thực ra cũng hơi đói rồi, tuy nhiên trên tàu này có mùi không dễ ngửi cho lắm, đều không hẹn mà cùng không có khẩu vị, lại thêm cả đi tàu đường dài, đi vệ sinh cũng phiền phức, nên chưa cần ăn thì không ăn.
Khoảnh khắc này Lâm Ngọc Trúc đã lĩnh ngộ được nỗi ám ảnh lúc đó của nữ chính rồi.
Công bằng mà nói kiếp trước nữ chính đều là ngồi máy bay với lái xe hơi không hà, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu, bây giờ sắc mặt đã hơi không vui rồi.
Lâm Ngọc Trúc còn khá tốt, hồi đại học ngày nghỉ ngồi tàu hỏa về nhà, đến tối những người mua vé đứng đều mệt đến nằm vật ra sàn mà ngủ, muốn đi vệ sinh đều phải di chuyển bằng cách vịn vào ghế rồi nhảy qua, chỉ cần động tác không chuẩn liền nhẫm trúng người đang ngủ say.
ở thời này trừ tốc độ tàu hơi chậm ra, thực ra mấy cái khác vẫn khá tốt, chỉ là nhân viên không làm tốt bổn phận cho lắm, không dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, trên xe toàn là mùi kì lạ.
Mùi hành tây của bác gái quá nồng, Lâm Ngọc Trúc nhìn ra cửa sổ. Hừ cửa ở bên bọn họ cũng không mở được, cô thở dài, nhân vật chính cũng không phải là luôn có hào quang may mắn đâu nè, có khi cũng xui xẻo phết.
Chưa kể bác gái này đúng là người lắm vấn đề.
Vừa ăn xong liền muốn đi vệ sinh, lục lọi bọc đồ của mình cả nửa ngày, sắc mặt càng lúc càng tối sầm xuống, miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng có mang giấy từ nhà anh trai đến rồi mà ta.”
Kết quả lục cả nửa ngày cũng không tìm thấy, sắc mặt bác gái dần dần trở nên khó coi, còn ẩn chứa chút tức giận: “Chắc chắn là bị chị dâu lấy ra rồi, cái đồ keo kiệt!”
Không may ở chỗ, giấy vệ sinh cũng cần phải có phiếu để mua, căn bản mấy loại phiếu này đều là phát cho gia đình công nhân, mẹ Lâm chỉ cho phép các cô dùng khi đến kì dâu rụng, lúc có nhu cầu đều dùng báo là giải quyết xong xuôi chứ nói gì đến dùng giấy vệ sinh.
Đối với một số gia đình mà nói thì giấy vệ sinh cũng là đồ hiếm rồi.
Bụng đã ăn no, nhịn không được muốn đi vệ sinh, bác gái nhìn ba cô gái cười nói: “Cháu gái có giấy không, bác muốn đi vệ sinh chút.” Rồi còn xoa xoa bụng để chứng minh nữa.