Chỉ cần nhìn thấy Lý Bàn Tử ở tiệm cơm quốc doanh là lần đấy có thể nhìn thấy anh trai nhỏ đưa thư, nhưng lần này Lâm Ngọc Trúc nhìn một vòng cũng không thấy bóng người Thẩm Bác Quận đâu.
Lý Bàn Tử đã gọi đồ ăn xong đang đi tới, thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn xung quanh liền nói: "Anh trai anh hôm nay không đến, phải đi đưa một đống thư nữa.”
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, cô đúng là tìm người đưa thư, lúc này mà giải thích thì sẽ càng khiến cho người khác hiểu lầm thêm, vì thế Lâm Ngọc Trúc hời hợt nói: "Công việc này rất vất vả nhỉ.”
Lý Bàn Tử gật gật đầu, đúng là rất vất vả, bọn họ lúc trước l.à.m t.ì.n.h báo, trong lúc lần theo dấu vết của đám người kia thì biết được người giật dây trong đám người đó là một thanh niên trí thức, chỉ là không biết cụ thể ở thôn nào, vì thế anh trai anh ta đã được sắp xếp thành người đưa thư.
Thư từ có thể phản ánh mạch lạc nhất, bất kể là thư từ của những người thanh niên trí thức này được gửi qua đường bưu điện nào tới đây, là ai gửi tới, có quan hệ gì với nhóm thanh niên trí thức này cũng phải ghi chép lại, còn phải tìm hiểu rõ tình huống của nhóm thanh niên trí thức trong thôn một lượt, Lý Bàn Tử cảm thấy loại công việc như này anh ta không làm được.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện mỗi lần tán gẫu về người đưa thư cùng Lý Bàn Tử thì Lý Bàn Tử đều sẽ không nói quá nhiều về người đưa thư, dù có nói cũng chỉ là nói lướt qua, vì thế Lâm Ngọc Trúc càng thêm nghi ngờ thân phận của hai người này.
Nếu đã không muốn nói quá nhiều thì cô cũng không cần phải tiếp tục cái đề tài này nữa, cô cũng không muốn bản thân bị cuốn theo vào chuyện của bọn họ, như vậy thì oan uổng biết bao nhiêu chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT