Đơn giản mà nói thì đây là vụ cá cược bằng công điểm, à, còn phải gánh chịu rủi ro lúa mạch bị hỏng ở trên mặt đất.
Trước đây cô còn tưởng rằng thím Lý không quá xấu, chỉ là lắm mồm thôi. Giờ đây xem ra bà ta cũng là kẻ ức h.i.ế.p người thật thà, chậc chậc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Đến khi cô về sân sau của điểm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai đang ngồi rửa rau, cô ta làm nông mấy năm nên thu hoạch vụ thu chỉ là chuyện nhỏ, cô ta đã làm xong từ sớm.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trở lại, cô ta bê một thau nguyên liệu đã rửa sạch lại gần: “Sao cô về muộn vậy? Cô làm xong nhiệm vụ hôm nay chưa?”
“Để tôi nói cho cô biết, đại đội trưởng thu hoạch vu thu này đang tăng cường quan sát, ông ta chướng mắt những thanh niên trí thức như chúng ta. Nếu như kéo chân sau vào lúc này, chắc chắn lúc chia lương thực, ông ta sẽ xếp cô ở cuối cùng. Cô đừng đ.â.m họng s.ú.n.g này, nếu có danh sách về thị trấn, chắc chắn ông ta sẽ không nói tốt cho cô.”
“Cám ơn cô nhé!” Lâm Ngọc Trúc nghe cô ta lảm nhảm, lỗ tai của cô sắp mọc kén rồi. Hễ cứ rảnh rỗi là cô ta lại nhắc đến danh sách trở về thị trấn.
Vương Tiểu Mai thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Ngọc Trúc, cũng không biết là do cô mệt hay không muốn nghe cô ta nhắc mãi. Cô ta nghĩ đến lời nói trước khi hai người tách ra lúc nghỉ giữa trưa, cô ta do dự một lát rồi khẽ hỏi: “Câu nói giữa trưa của cô là có ý gì?”
Lâm Ngọc Trúc lảo đảo, cô không ngờ đến bây giờ mà Vương Tiểu Mai vẫn chưa phản ứng kịp…
“Đúng là hết thuốc chữa.” Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT