Buổi chiều, Bạch Nhung lại đang dùng đàn piano của Thư Tịch để chỉnh sửa bản nhạc. Sau ba tháng, chỗ gãy xương đã gần như hồi phục, chỉ có điều tay trái vẫn chưa thể chơi đàn thoải mái, dù là piano hay guitar thì động tác đều cứng ngắc như một người máy. Thư Tịch không thể chịu nổi nữa, đẩy cô ra, “Cô ra sofa nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chơi từ đầu đến cuối cho cô nghe.”
Có người giúp thật tuyệt. Bạch Nhung nằm xuống sofa, đắp một chiếc chăn, thong thả nghe hết bản nhạc, “Rất tốt, cứ như vậy đi.”
“Ổn rồi, phải không?” Thư Tịch đứng dậy, ra lệnh, “Thế thì bây giờ cô đi về phòng ngủ ngay.”
Bạch Nhung nghe lời, xỏ đôi dép lê lộc cộc quay về phòng.
Cơn cảm lạnh mang theo chút triệu chứng sốt nhẹ khiến đôi mắt cô thường xuyên đỏ hoe, không thể kiềm chế được mà chảy nước mắt, cô phải liên tục lau mắt.
Kéo rèm cửa lại, cô cuộn tròn trong chăn, quấn mình đến mức gần như ngộp thở.
Cơn cảm cứ lặp đi lặp lại như một căn bệnh nan y, khiến cô mất ngủ đêm này qua đêm khác, dường như cuộc sống không bao giờ trở lại bình thường được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play