Không ít nghệ sĩ violin trước khi học violin thường sẽ học piano một thời gian để xây dựng nền tảng, Bạch Nhung cũng như vậy, Opale cũng không ngoại lệ.
Chiếc piano tam giác màu trắng trong lâu đài đã phủ bụi từ lâu, nằm ở một góc phòng khách. Vì rèm cửa dày luôn được kéo kín, piano tránh được ánh nắng, nhưng cũng không ai sử dụng. Dù người hầu lau dọn hàng ngày, vẫn không thể tránh khỏi chút bụi bám lại, tạo cảm giác cũ kỹ.
Vào một buổi trưa oi bức, Bạch Nhung đi ngang qua, định chạm vào piano thì bất ngờ nghe thấy tiếng đàn guitar cổ điển thanh thoát và dịu dàng. Âm thanh guitar này có cảm giác trong trẻo cà tròn trịa. Cô đi theo tiếng đàn, phát hiện Léa đang ngồi gảy đàn trên bậc thềm bên ngoài.
Khi những ngón tay của Léa lướt qua dây đàn, Bạch Nhung cảm thấy da đầu mình hơi tê tê, nhận ra đó là một bài hát phổ biến “And I Love You So”. Có thể thấy, Léa là một người rất hoài niệm, từ âm thanh đàn đến cuộc sống, cô ấy luôn sống trong những ký ức đã qua không thể thoát ra, vì vậy, vẻ bề ngoài của cô dường như cũng dừng lại ở độ tuổi hai mươi.
Bạch Nhung ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe Léa đánh đàn xong, “Hay thật, giai điệu được xử lý rất tinh tế và cảm động… Cô đang nghĩ đến ai vậy?”
Cô lén nhìn sắc mặt Léa, hy vọng câu hỏi này sẽ không làm cô ấy khó chịu.
“Đương nhiên là về người cha đã qua đời của Opale.” Léa thản nhiên trả lời, tay vuốt ve bông hoa trắng bên bậc thềm, “Mất đi anh ấy là một điều tiếc nuối mãi mãi, nhưng điều duy nhất tôi không hối tiếc là đã nhiều lần đàn cho anh ấy nghe khi còn trẻ. Tất cả những lời tôi muốn nói đã được gửi gắm qua cây đàn guitar.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT