Sáng sớm, Thích Dĩ Lạo ngồi trước bàn ăn phòng khách, ăn phần bữa sáng của mình. Trên chiếc đĩa đối diện còn sót lại một ít thức ăn thừa, cạnh chiếc cốc là di động bị đứa trẻ bỏ quên.
Thích Dĩ Lạo ăn vài miếng trái cây, nhướng mi quét mắt nhìn móc khóa trên điện thoại.
Một lát sau, hắn lại liếc một cái, nuốt xuống miếng bít tết trong miệng rồi gọi điện: “A Chẩm.”
“Ôi.” Chương Chẩm vẫn nằm trên giường, chưa dậy, nói chính xác hơn là anh không ngủ mấy, nhọc lòng lo nghĩ. Anh vừa sợ anh ba không kìm được mà chiến đấu bằng thân thể thương tổn bệnh tật, vừa sợ vết thương cũ ở xương cụt của em trai mình tái phát, hoặc là nhớ lại trải nghiệm tối tăm gây trầm cảm, hai người kinh động đội ngũ y tế của Đế Dạ lúc nửa đêm.
Trước cuộc gọi của anh ba, anh mới vừa kết thúc trò chuyện với em trai, thở phào nhẹ nhõm.
“Chiếc chìa khóa nhỏ trên điện thoại của em trai cậu từ đâu tới?” Thích Dĩ Lạo duỗi cánh tay về phía đối diện, với lấy di động của người thanh niên, dùng ngón trỏ móc lấy móc khóa lạnh lẽo, ngón giữa và ngón áp út hơi cong lại, gẩy gẩy chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo.
“Em không biết.” Chương Chẩm vén chăn ngồi bên mép giường, “Em từng hỏi Bạch Bạch, nhưng em ấy không giải thích cho em, chỉ nói là rất quan trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT