Lần đầu tiên gặp được người đàn ông đó, là lúc hắn vừa kết thúc một hồi giao dịch thể xác không mấy vui vẻ.
Tôi bước chân vào ngõ nhỏ, vừa lúc hắn kéo quần lên, khi khom lưng xuống, xương sống như bỗng nhiên long cả ra ngoài, vết bầm xanh tím giống như những vết bẩn không thể rửa sạch. Hắn nhặt chiếc áo thun rơi ở một rãnh nước đen ngòm, không để bụng nó vừa bẩn lại thối, cứ như vậy tròng lên người, dường như rất gấp gáp không chờ nổi muốn chui vào nơi nào đó để ẩn náu. Chiếc áo vải đơn bạc giá rẻ đến buồn cười, hoàn toàn chẳng có tác dụng che đậy gì, nó dính nước ướt nhẹp dán chặt vào thân thể hắn, lộ ra nửa màu da trắng trong suốt mơ hồ.
Hắn lung lay ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt từng đồng tiền giấy và tiền xu, số lượng không ít, đáng tiếc mệnh giá không lớn, đừng nói là một trăm, ngay cả năm mươi cũng chẳng có hai tờ.
Tôi không cẩn thận dẫm vào mép của một tờ hai mươi đồng, đúng lúc người đàn ông đã dịch người đến trước mặt, làm tôi đứng hình một chút, hắn cũng không ngẩng đầu lên, tóc tai rối bời làm tôi liên tưởng đến đám lông tóc của động vật, tôi có thể cảm giác được tầm mắt của hắn đang dừng ở mũi chân mình, hắn muốn duỗi tay lấy tờ hai mươi kia, nhưng ký ức không hay nào đó lập tức ập đến phủ lấy hắn, làm hắn rùng mình một cái, cuối cùng chỉ là do tố chất thần kinh làm ngón tay động đậy.
“Làm phiền… dịch chân một bước”. Hắn nhẹ giọng nói. Âm thanh nghẹn ngào mỏi mệt, lộ ra thanh âm nặng nề chết chóc, so với hắn, ngay cả radio không bắt được đài, tạo ra tiếng sàn sạt còn giống vật còn sống hơn.
Tôi giật mình một cái, dịch chân ra sau nhường một bước.
“Cảm ơn.” Người đàn ông không ngẩng đầu lên nói. Hắn nhặt tờ hai mươi kia lên, quý trọng nhét vào tập tiền, hòa lẫn vài tờ tiền khác.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn người đàn ông nhặt từng đồng lên trong vòng năm phút, hắn đỡ đầu gối ngồi dậy, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt hắn–bình tĩnh đánh giá, đây là một gương mặt rất đẹp, nhưng ánh mắt trống rỗng chết lặng, vẻ mệt mỏi và u sầu không che giấu được sự phiền chán làm khóe miệng hắn sụp xuống, nhưng cái chỗ chán đời vẩn đục lầy lội bùn đất tản ra sau cơn mưa này, ướŧ át lạnh lẽo đến mức làm người khác khó có thể chú ý tới diện mạo của hắn trước tiên.
Hắn chú ý tới ánh mắt đang đánh giá của tôi, cầm tiền nhét vào túi quần, khàn khàn nói:
“Tôi không tiếp khách nữ”.
“Tôi không phải…” Tôi muốn giải thích rằng tôi chỉ đi ngang qua đây, ngẫm lại mình vừa mới nhìn chằm chằm hành động của hắn, câu này giải thích cũng không được thuyết phục cho lắm. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý xem tôi muốn nói cái gì, vừa nói xong hắn đã cất bước rời đi, căn bản không chờ tôi đáp lời.
Bước chân hắn phù du, nghiêng ngả lảo đảo, bước sau thiếu chút nữa là đụng phải bước trước, tôi cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ té ngã, tôi đi theo phía sau hắn hai bước, âm thanh tăng cao hỏi: “Anh có cần giúp không?”
Bước chân người đàn ông dừng lại chỉ một cái chớp mắt, mặt vô cảm nhìn tôi hai giây, như chuông cảnh báo trong quá khứ gõ vang bên tai hắn thật mạnh, làm hắn sợ hãi và không thể hiểu được thiện ý, đồng tử trong mắt to thêm một chút, mi hơi nhăn lại không thể thấy, lắc đầu nói:
“Không cần.”
Hắn bước đi vào sâu bên trong bóng ma.
Lần thứ hai gặp được người đàn ông đó là vào ban đêm.
Tôi vừa mới kết thúc bữa nhậu cùng đồng nghiệp, mang theo men say lung lay đi về hướng nhà mình, nếu không phải hôm nay đã quá mệt, tôi sẽ không chọn đi con đường gần nhất để về nhà, bởi vì đây là một con phố nổi tiếng, mặt trên là tiệm cắt tóc gội đầu— chỉ buôn bán loại này vào buổi tối. Những ánh đèn mờ ám màu tím lập lòe sau bức rèm lay động, tiếng đàn ông đàn bà trêu đùa nhau giống như tro bụi ướt nhẹp dính vào làn da người, làm cho tôi nổi lên một tầng da gà.
Tôi thấy người đàn ông đó đứng dưới ánh đèn đường.
Tôi liếc mắt một cái liền chú ý tới hắn, bởi vì hắn bất đồng với những trai gái khác, dáng đứng thẳng tắp, ánh đèn chiếu lêи đỉиɦ đầu, một vầng sáng nhỏ cô độc bao phủ lấy hắn, những con thiêu thân con trước con sau xung quanh lao vào ánh sáng, những đôi cánh màu xám trắng mang theo ánh điện lặng yên không một tiếng động ngã trên đầu vai hắn.
Cùng mấy người trên con phố này đều giống nhau, trên mặt hắn cũng treo nụ cười, bóng đêm mông lung mơ hồ tăng thêm hơi thở phiền chán trên người hắn, làm nụ cười tươi trên mặt cũng chẳng có chút lực, thậm chí còn có điểm tối tăm, đôi mắt hắn vẫn trống rỗng. Hắn dùng toàn lực nịnh nọt đối với những người đi qua mình, nhưng đôi mắt hắn thì đang nói, cút con mẹ mày đi, tao không thèm.
Tôi lập tức tỉnh rượu hơn nửa, bước chân cũng chậm lại.
Không biết vì sao, tôi không hi vọng hắn chú ý tới tôi. Tôi vờ như không có việc gì, bước chân chậm rì rì như đang đi dạo, lơ đãng nghiêng đầu xem bên này, rồi lại quay đầu nhìn sang bên kia, lúc lướt qua sẽ quan sát hắn. Nhưng ánh mắt tôi lập tức bị hắn phát hiện. Người đàn ông trên miệng mang theo nụ cười vẫn chưa kịp rút lại, cùng hợp với cảnh cặp mắt như chết kia, đâm sầm vào ánh mắt của tôi, từng mảnh nhỏ đen tối bay lả tả che trời lấp đất mà đến.
Giây tiếp theo, tầm mắt hai người đối diện đã bị đánh gãy, một người đàn ông trung niên bụng bia lung lay đυ.ng phải hắn, ngón tay thô ráp ngả ngớn vuốt qua gương mặt hắn, sự thối nát suy đồi nháy mắt mở ra, bọn họ nói gì đó ba mươi giây, hình người thẳng tắp bỗng nhiên mềm mại như rắn tiến vào trong lòng ngực người trung niên, bị bàn tay ôm lấy thắt lưng lôi vào hướng sâu bên trong ngõ nhỏ, tôi thấy bàn tay hạ lưu của người nọ còn xoa nhẹ trên mông hắn một phen.
Gió đêm thổi qua, tôi rùng mình một cái, xoa xoa da gà trên hai cánh tay, không hề nhìn về hướng đó.
Lần thứ ba gặp được người đàn ông đó là một đêm giông bão.
Tầng mây đen cuồn cuộn va chạm tạo ra từng đợt sấm sét. Tia chớp đánh xuống tạo ra kẽ nứt của vực sâu lần lượt nổ tung ngoài cửa sổ, hạt mưa dữ dội không hề lưu tình đánh xuống nhân gian, từng đợt đùng đoàn như âm thanh nổ vang của những viên đạn, tôi lăn qua lộn lại trên giường, không thể đi vào giấc ngủ, có lẽ tối nay đã ăn quá no, làm cổ họng khát khô yết hầu bỏng rát, tôi xoay người nhảy khỏi giường, đi vào phòng bếp mới phát hiện ra bình nước lọc đã trống không.
Tôi lựa chọn trong hai phút xem đi xuống lầu mua bình nước lọc hay là đun nước máy lên uống tạm, trong đêm khuya từng trận mưa vẫn sôi trào, đây không phải là thời điểm thích hợp ra cửa. Nhưng ma xui quỷ khiến, tôi cầm ô và bình lọc đã hết, mở cửa đi ra ngoài.
Đi ra cửa lớn, truyền đến trận sấm xét chấn động, tôi nghi ngờ không biết cây dù có chống đỡ nổi cơn bão này hay không, tôi đỡ dù vội vàng chạy về hướng đặt máy bán nước lọc, mưa rất lớn, lạnh như băng quất qua mắt cá chân, lớp bùn đất len qua kẽ chân, mặc dù tôi mặc quần đùi, vẫn không ngăn được nó bắn lên trên quần.
Nơi tôi ở là một chung cư cao tầng, máy bán nước tự động nhập khẩu đặt ở trong góc, không xa lắm, nhưng đi được tới đây quần áo cũng bị gió thổi mưa làm ướt một nửa.
Cạnh máy lọc nước, người đàn ông đó đang cuộn tròn.
Hắn hoàn toàn nhét mình vào giữa khe hở giữa chiếc máy và bức tường, đầu dựa vào máy lọc nước, hai mắt nhắm nghiền. Mái hiên sớm không còn tác dụng che mưa che gió, mặc dù hắn đã cuộn lại nhỏ như vậy, mưa vẫn xối ướt cả người hắn. Áo thun đen gắt gao dán chặt vào xương bả vai phồng lên, từng giọt nước trong suốt chảy theo sợi tóc mái, qua mí mắt mỏng manh, qua gò má xanh tím sưng to, cùng với bờ môi trắng bệch rớm máu.
Tôi hoảng hốt, theo bản năng duỗi tay đẩy đẩy bờ vai hắn:
“Này! Anh làm sao…”
Tôi đang nói đột nhiên im bặt.
Người đàn ông theo lực đẩy của tôi mềm oặt sang một bên, ngón tay hắn giãy giụa giật giật, tựa như muốn ngồi dậy, nhưng thất bại, hắn ngã xuống trên nền xi măng, sức ngẩng đầu lên cũng chẳng có.
Từng đợt mưa to ầm ầm từ trên trời giáng xuống, như muốn hắn nhập vào nơi lầy lội sâu thẳm.
Ngay lập tức, tôi quyết định muốn mang hắn về nhà.
Tôi bỏ bình nước và dù che mưa sang bên cạnh, ngồi xổm xuống kéo cánh tay hắn, muốn hắn quàng lên bả vai tôi, người đàn ông bị kéo một chút, căn bản không đủ lực để đứng lên, tôi cạn lực đồng thời buông tay, hắn lại ngã mạnh xuống đống nước bẩn. Tôi nôn nóng đi quanh hắn một vòng, lại có ý từ đằng sau vòng qua nâng hắn lên, nhưng không làm được, hắn không có ý thức, nếu không phải tôi còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề và tiếng tim đập, thì tôi thật sự cho rằng hắn chỉ là một cái xác.
Không còn cách nào khác, tôi chạy đi tìm bảo an trực đêm, nói cho họ rằng bạn mình đánh nhau ở bên ngoài đang bị ngất, một mình tôi không thể mang hắn về nhà, mong người đến giúp đỡ. Mấy người bảo an rất nhanh tin vào lý do này, còn cảm thán người trẻ tuổi thật xấu tính…
Hai người mặc quần áo bảo an tròng áo mưa đi cùng tôi đến máy bán nước, một người nâng hắn lên, động tác không hề nhẹ làm hắn nôn khan một tiếng, bảo an bị doạ, suýt chút nữa buông tay làm hắn lại ngã về vũng nước, trong đó có một người quay đầu hướng tôi trách cứ:
“Cậu ta uống say? Đừng có phun vào người tôi… áo mưa cũng khó giặt”.
Tôi đành phải xin lỗi họ liên tục.
Bọn họ nửa kéo nửa túm đem hắn vào chung cư, mà tôi đã sớm ướt đẫm cả người, đơn giản cũng lười bung dù, cứ như vậy đi đằng sau bảo an, nhìn chằm chằm bóng dáng vô lực của hắn.
Thang máy đóng cửa dinh một tiếng dường như làm người đàn ông bừng tỉnh, lông mi hắn run rẩy, bỗng nhiên mở mắt, hắn không nhìn người xung quanh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, móng tay hắn bấm sâu vào lòng bàn tay, đôi môi không huyết sắc run rẩy hai cái, tôi cho rằng hắn sẽ nói gì đó, đang định mở miệng giải thích chuyện mới xảy ra, nhưng một lần nữa hắn lại rơi vào mê mang.
Sau khi đem người đàn ông đưa vào nhà, nhân viên an ninh định rời đi, tôi đưa cho họ hai trăm, coi như cảm ơn.
Lúc này, người đàn ông cả người ướt đẫm, không có ý thức nằm trên sàn nhà, nước mưa xối ướt làm hắn đông lạnh tới mức môi hiện lên màu xanh tím. Bản thân mình cũng lạnh đến mức hắt xì vài cái. Tôi cảm thấy hắn phải đổi bộ quần áo khác.
Quá trình này cũng không dễ dàng, trên thực tế, muốn đổi quần áo cho một người đàn ông trưởng thành không phải việc dễ làm, tôi vội vàng một trận, mới lột được áo thun của hắn lên.
Mưa to cọ rửa qua người đến không còn chỗ nào khô ráo, tôi đến gần ngửi được mùi rượu trên làn da hắn. Xem ra người hôn mê có liên quan tới việc say rượu. Vết thương hiện ra ở trước mắt tôi, vết ngoài da không nhiều lắm, nhưng dấu vết xanh tím dưới da chảy máu giống như đoá hoa chạy dọc theo xương sườn nở rộ đến bụng nhỏ, đầu v* hắn sưng to rất nghiêm trọng, tôi nhìn thấy những vết sẹo mới cũ ở sườn eo và trên lưng hoà lẫn vào nhau, như những con côn trùng bò lổm ngổm trên làn da hắn.
Tôi không đành lòng nhìn tiếp, rũ mắt nhìn quần hắn, mất năm phút mới cởi bỏ được chiếc quần jean, tôi cố gắng không nhìn những vết cấu véo trên đùi, duỗi tay cởϊ qυầи lót.
Miếng vải được kéo xuống nửa đùi, động tác tôi cứng đờ. Tôi hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh.
dương v*t hắn lớn nhỏ bình thường, hình dạng bình thường, ngoại trừ mặt ngoài hình như có nhưng vết sẹo do bị bỏng, nhìn qua cũng rất bình thường.
Nhưng, hắn không có tinh hoàn.